“Tha mạng cho tao, ha ha ha!” Nghe thấy câu nói hung hăng càn quấy lạnh như băng của Lý Đống Thành, Thượng Ất không những không giận mà còn bật cười: “Người muốn lấy mạng tao nhiều lắm, mày tính là cái gì? Chỉ bằng bộ giáp năng lượng xấu đến mức nổ tung ở trên người mày hay sao?”
“Hả? Sao mày biết trên người tao chính là áo giáp năng lượng? Còn xấu đến mức nổ tung là có gì gì?”
Sắc mặt hung hăng càn quấy của Lý Đống Thành đột nhiên sững sờ, tiến sĩ L đã từng nói, bộ áo giáp chiến đấu ở trên người gã chính là bộ đầu tiên, người thấy được bộ áo giáp này một bàn tay cũng có thể đếm hết, thằng nhóc này từ chỗ nào biết được?
“Tao đương nhiên biết, khụ khụ khụ. Hơn nữa, tao còn biết áo giáp chiến đấu này của mày rất rác rưởi, ngoài kiếm quang ở chỗ cổ tay có chút uy lực ra, cái khác căn bản không đáng nhắc đến. Nếu mày định dùng áo giáp này đối phó tao thì quên đi, mày đang lãng phí thời gian đấy...”
Thượng Ất nhìn Lý Đống Thành với vẻ bình tĩnh, trên mặt vẫn hiện lên vẻ lạnh nhạt, hình như hắn không lo lắng thật. Chẳng qua bao gồm cả Lý Đống Thành và tất cả mọi người ở đây không chú ý đến ở trong mắt Thượng Ất, có một tia sầu lo giấu trong nơi sâu thẳm, không bị người khác phát hiện.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây