“Người phụ nữ kiêu ngạo, có phải cô cảm thấy cô thật vĩ đại hay không, vĩ đại đến mức khiến tất cả mọi người đều bị cô cảm động, tất cả mọi người phải trả giá tất cả vì cô, bao quát cả tính mạng?” Thượng Ất cúi nhẹ người xuống, sau đó nói tiếp bên tai Lâm Linh với giọng lạnh lùng: “Nhưng vĩ đại phải trả giá rất lớn, bây giờ cô hãy nếm lấy vật tôi đưa cho cô đi. Cô nói cho tôi biết, cô nếm ra vị gì?”
“Ặc! Vô lại, anh là tên vô lại!”
“Lâm Linh nói không rõ lời, hai dòng nước mắt chảy xuống má liên tục, nhưng trên gương mặt đau khổ, lại hiện lên một đôi mắt quật cường: “Người đàn ông này nói đúng, vĩ đại phải trả giá rất lớn. Bây giờ, cô nhận lấy xấu hổ, nhưng ngày mai có lẽ có người sẽ ca ngợi sự vĩ đại của cô. Vì toàn nhân loại có thể trở lại cuộc sống hòa bình, cô chịu chút uất ức này có đáng gì?”
Nghĩ đến đây, Lâm Linh không thể không khẽ cắn, lại thình lình há to miệng ngây người.
“Rốt cuộc nhận ra rồi hả, mùi vị không tệ đúng không?” Thượng Ất xích lại gần bên tai Lâm Linh rồi hỏi khẽ, trong giọng nói mang theo vẻ chế nhạo và một tia sảng khoái: “Chiếc lạp xưởng hun khói này là tôi chuẩn bị tỉ mỉ cho cô, hương vị nhất định ngon đúng không, ha ha.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây