“Thượng Ất, hai chúng ta cũng không có thù sâu hận lớn gì, những chuyện trong quá khứ chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi. Lợi Hổ tôi là một người làm chuyện lớn, anh muốn thế nào mới có thể làm việc cho tôi? Nói đi, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được, tôi đều sẽ đồng ý với anh!” Lợi Hổ lớn tiếng hỏi, đồng thời vung tay sai khiến đám thuộc hạ bao vây, bộ dạng giống như nếu Thượng Ất không đồng ý thì sẽ không thả cho đám người của hắn đi.
“Thật sự là yêu cầu gì cũng đều đồng ý sao?” Nhìn qua đám thuộc hạ như hổ rình mồi xung quanh của Lợi Hổ, Thượng Ất mỉm cười, đưa tay chỉ lão Triệu Khiêm, lạnh nhạt nói: “Tôi muốn gì, ông hỏi lão đi!”
“Hỏi tôi? Làm sao tôi biết nói yêu cầu gì…” Theo bản năng Triệu Khiêm liền muốn xua tay, bỗng nhiên nhìn thấy Thượng Ất dùng vẻ mặt đầy thâm ý nhìn mình, đột nhiên nghĩ đến Thượng Ất đã nhắc tới ước vọng muốn xây dựng một quốc gia xã hội chủ nghĩa lý tưởng, trên mặt lập tức tỏ vẻ vinh quang, dùng ngữ khí nghiêm túc nói với Lợi Hổ:
“Lợi Hổ, yêu cầu của chúng tôi rất đơn giản. Thứ nhất, giao tất cả vật tư trong tay ông ra đây, từ nay về sau tất cả đồ ăn, thuốc men đều là của chung, được phân phát theo nhu cầu của mọi người. Đương nhiên từ nay về sau, mỗi người ở đây đều phải làm việc, tôi định dựa theo năng lực và sở trường của mỗi người, chia mọi người thành bốn nhóm, chi tiết thì sau này nói sau. Thứ hai…”
Triệu Khiêm đang thao thao bất tuyệt chuẩn bị nói đến yêu cầu thứ hai, đột nhiên lại bị tiếng bàn tán xung quanh cắt đứt. Tất cả mọi người đều nhìn Triệu Khiêm, giống như đang nhìn một kẻ đần độn, tiếng chửi rủa và ngờ vực không ngừng truyền vào tai Thượng Ất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây