“Ô, ăn ngon, ăn ngon! Chú đẹp trai, kỹ thuật nấu nướng không tệ. Chú nướng them cho cháu mấy cái đuôi thịt, để cháu nếm thử nào.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của Văn Phỉ dính đầy mỡ, hai cánh tay nhỏ cầm rấy nhiều xiên thịt được xiên bằng những cành cây bé, những miếng thịt biến mất rất nhanh trong cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô.
“Muốn ăn thì tự nướng, không thì nhịn đói đi.” Thượng Ất bình tĩnh nói, đầu cũng không ngẩng lên, chăm chú vào những xiên thịt trên tay mình.
“Thôi vậy, không nướng cho thì coi như xong, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ. Này, anh đẹp trai bên kia ơi, xiên thịt trên tay anh sắp bị cháy hết rồi đó, hay là để em giúp anh hai xiên nhé?”
Văn Phỉ tiến đến chỗ đống lửa cạnh An Tinh Vũ, bắt chước một con mèo nhỏ ngồi cạnh y, khuôn mặt thể hiện sự thèm thuồng mấy xiên thịt nóng hổi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây