Mà thôi, chuyện này cũng không có liên quan quá nhiều đến hắn. Bây giờ chuyện này đã trôi qua nhiều năm như vậy, Vương Duy vẫn mong muốn kết thúc cuộc sống nhàn rỗi hiện giờ để tìm kiếm một chức quan, chỉ là hắn cần phải chờ đợi một thời cơ tốt mà thôi.
Bên ngoài cũng không có nhiều ngăn trở như vậy, đám người ngồi xung quanh một cái bàn, gọi vài món ăn chay đặc sắc cho bữa sáng. Nhân lúc các món ăn chay còn chưa lên món, Hạ Tri Chương bèn tùy tiện nói chuyện phiếm với Vương Duy.
Trong lúc nói cười, Hạ Tri Chương tiết lộ một tin tức cho Vương Duy: Sang năm sau, thánh nhân sẽ có kế hoạch cho chuyến tuần du ở Đông Đô. Đến lúc đó, đám người thừa tướng đều sẽ tháp tùng theo.
Người thông minh cũng không cần phải nói quá rõ ràng, chỉ cần nhắc nhở một câu như vậy cũng làm cho Vương Duy hiểu ra ngay rồi.
Đương kim thánh thượng có thói quen chiêu mộ nhân tài địa phương trong chuyến đi tuần du. Nếu trong chuyến đi đến khắp nơi mà có thể phát hiện ra được nhân tài lọt lưới thì ông ta đương nhiên cực kỳ vui mừng rồi. Chỉ cần hắn xuất hiện đúng lúc trong lúc đó, như vậy kết hợp với niềm vui sướng khi tìm được hiền tài của hoàng đế và hắn thì đạt được một chức quan lý tưởng, có thể nói đây là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây