Tam Nương sớm đã hiểu rõ những việc này, vừa lững thững đi dọc bờ sông vừa kể tỉ mỉ cho đám người Địch An.
Thật ra cây trúc bình thường cũng không phải không nở hoa, chỉ là nở một cách tương đối phân tán, hơn nữa chu kỳ hết sức dài, có lẽ không có hai ba mươi năm cũng không nhìn thấy. Tương truyền phượng hoàng không phải ngô đồng không đậu, không phải trúc thực không ăn, không phải suối ngọt không uống, cũng may nó là thần thú, tuổi thọ rất dài, bằng không ước chừng cả đời cũng không ăn được mấy bữa cơm no.
Bùi Địch và Vương Duy cũng đi theo hai tiểu hài lắng nghe, Bùi Địch nghe xong lập tức nở nụ cười, quay đầu nói với Vương Duy: “Làm thiếu phủ chính là khác hẳn, không chỉ phải lo nghĩ bách tính có thể ăn no hay không, ngay cả phượng hoàng có được ăn no không cũng để nàng bận tâm chung.
Tiêu Kham cũng kề sát bên cạnh Tam Nương nghe, vừa nghe còn vừa nhìn sang đồi trúc phía không xa, rõ ràng là đồi núi thấp như thế kia, rõ ràng là khắp nơi đều có thể nhìn thấy cây trúc, không biết sao đột nhiên lại khác đi.
Hắn luôn cảm thấy trên ngọn trúc kia không chỉ có tuyết đọng, còn có phượng hoàng đang đứng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây