Các đạo đồng đi theo sư phụ nhập môn tu hành, đa phần sẽ tương đương với những đứa trẻ lao động không công, chuyện gì cũng phải làm giúp sư phụ của mình, chức trách thuộc bổn phận của bọn họ chính là làm chân chạy vặt.
Nhưng mà đương nhiên là Đan Khâu Tử đối xử với hai đạo đồng khá tốt, nuôi bọn họ bụ bẫm, sắc mặt cũng hồng hào đáng yêu, đáy mắt không hề có vẻ thù hận.
Thấy ở đây còn có người khác, bọn họ ngoan ngoãn tiến lên hành lễ vấn an, sau đó nhanh tay nhanh chân xách đồ ăn đưa tới trước mặt mọi người, còn cái vò thì đưa riêng cho Lý Bạch.
Lý Bạch thấy có rượu thì hai mắt phát sáng, rót đầy ly cho những người lớn mà hắn ta nghĩ là có thể uống rượu, còn cảm khái nói: "Đây là chuyện bất lợi khi ở trên núi, chỉ mang có một vò thì căn bản là không đủ uống, còn mang nhiều thì lại không mang được, phái người xuống núi mua thì phải mất cả buổi. Vẫn là đến nhà Khâu Đan Tử uống rượu vẫn tốt hơn, ở đó gần với huyện, rượu gì cũng có thể mua được."
Đan Khâu Tử nói: "Còn không phải do ngươi đột nhiên nói muốn lên núi ngắm mặt trời mọc à?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây