Nếu như làm đồ cưới thì còn có thể, bởi vì đồ cưới của nữ tử không thuộc tài sản chung của hai vợ chồng, nhà chồng không có quyền tự ý sử dụng, sau khi hòa ly hoặc để tang thì có thể mang đi tái giá. Nhưng mà Tam Nương còn nhỏ như vậy, bây giờ đã bắt đầu mua đồ cưới thì có chút quá sớm.
Tổ phụ Quách gia khẽ nói: “Tam Nương đã được nhận không ít phần thưởng, cũng không khác bao nhiêu, nếu những người khác muốn làm ầm ĩ thì bảo bọn họ tự dùng sức mình mang chút phần thưởng về đi.
Ông cũng đã suy nghĩ rất lâu về việc mua tài sản ở Lạc Dương, hoàng thượng thường xuyên ở Đông đô bên này, nếu bọn họ không có dinh thự ở chỗ đó thì không tiện lắm; Thứ hai là Tam Nương đã có chí khí từ nhỏ, người làm tổ phụ như ông sẽ nghĩ hết cách để ủng hộ nàng.
Nghe thấy trượng phu nói như vậy, tổ mẫu Quách gia cũng không nhiều lời nữa.
Nàng đã đến Quách gia từ lúc mười mấy tuổi, cùng trượng phu sinh con dưỡng cái, đi đây đi đó khắp nơi, cũng coi như biết cách quản lý gia đình, nuôi dưỡng mười mấy đứa con trưởng thành, dù là con của thiếp thất thì bà cũng chưa từng lạnh nhạt, vẫn phải đợi đến khi vợ của lão nhị giúp đỡ thì mới thoải mái hơn chút.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây