Cố Khinh Chu cùng Nhị Bảo xuống tàu khách định kỳ, đi về phía nhà kho.
Hoắc Long Tĩnh trong lòng bất an.
Nàng nói với Nhan Nhất Nguyên: “A Nguyên, anh ở lại đây, tôi đi xem sao”
“Để anh to con đi theo cô” Nhan Nhất Nguyên nói.
Anh to con, là chỉ giáo đầu của Hoắc Long Tĩnh.
Hoắc Long Tĩnh đã đặt tên cho giáo đầu này, Hoắc Việt cũng đã đặt, nhưng không ai gọi.
Có lẽ chính họ cũng cảm thấy, bất kỳ cái tên nào cũng không phù hợp với người này, gọi ra miệng đều kỳ quặc.
Ngay cả Nhan Nhất Nguyên, cũng là hôm nay mới đổi cách gọi, rõ ràng là đổi cách xưng hô với hắn.
Lúc này hắn gọi anh to con, Hoắc Long Tĩnh rất rõ ràng hắn đang nói đến ai.
Hoắc Long Tĩnh liếc mắt nhìn anh to con.
Anh to con hiểu ý, đi theo nàng xuống dưới.
Tại boong tàu, gặp được phó quan của Cố Khinh Chu. Phó quan ngăn Hoắc Long Tĩnh lại: “Hoắc tiểu thư, phu nhân nói cô đừng xuống dưới, quay lại không tìm thấy cô”
Hoắc Long Tĩnh trong lòng thầm giật mình.
Nàng dự cảm không ổn.
“Tôi xuống mua một ít đồ” Hoắc Long Tĩnh nói.
Phó quan vẫn ngăn cản: “Phu nhân đã nói, hiện tại bến tàu đông người phức tạp, lấy an toàn làm trọng. Hoắc tiểu thư cần gì, nói với thuyền viên một tiếng, hay là về nhà rồi mua cũng không muộn”
Hoắc Long Tĩnh lúc này, gần như đã hiểu ra điều gì.
Nàng lo lắng, nói với nhóm phó quan: “Các anh không lo lắng phu nhân nhà các anh xảy ra chuyện sao?”
Phó quan nói: “Bên cạnh phu nhân có người đi theo”
“Nhất thời xảy ra chuyện, một hai người có thể đỡ nổi sao?” Hoắc Long Tĩnh nghiêm nghị hỏi.
Nhóm phó quan lại không hề bị lay động, tiếp tục nói: “Hoắc tiểu thư, phu nhân đã dặn dò, chúng ta an tâm chờ đợi, chẳng phải tốt hơn sao?”
http://truyencuatuinet/ Hoắc Long Tĩnh cảm thấy phó quan của Cố Khinh Chu đều nghe lời răm rắp, một đám đầu gỗ.
Mà giáo đầu của Hoắc Long Tĩnh muốn động thủ, Hoắc Long Tĩnh ngăn hắn lại.
Nàng không muốn đánh phó quan của Cố Khinh Chu.
Trong lòng nàng lo lắng, nhưng lại cảm thấy Cố Khinh Chu thông minh gấp trăm lần, tuyệt đối sẽ không dùng bản thân mạo hiểm, cho nên nàng ghé vào trên lan can, nhìn xem đám người nhộn nhịp.
Lúc này còn chưa khởi hành, du khách không ít.
Đúng lúc này, Hoắc Long Tĩnh nhìn thấy bên cạnh có một chiếc thuyền lớn. Nàng nhìn kỹ, chiếc thuyền kia là kiểu cũ, tổng cộng ba tầng, phía dưới chuyên chở hàng hóa, cho nên ăn nước rất sâu.
Tầng hai và tầng ba có thể chở khách, hoặc là giả dạng hàng hóa.
Nhưng mà, lúc này chiếc thuyền lại khởi hành.
Trên thuyền gần như không nhìn thấy người nào.
Hoắc Long Tĩnh trong lòng đột nhiên run lên.
Không hiểu sao, nàng dự cảm chiếc thuyền này có vấn đề. Nàng nói với phó quan của Cố Khinh Chu: “Hai người các anh, nhanh đi nhà kho xem thử!”
Nàng lại nói với giáo đầu: “Anh đi theo tôi!”
Dứt lời, Hoắc Long Tĩnh lưu loát nhảy xuống biển.
“Ôi chao, có người tự tử!”
“Nhảy xuống biển”
Nhóm phó quan hai mặt nhìn nhau, lúc này mới thật sự cảm thấy sự việc không ổn, vội vàng chạy xuống thanh neo.
Họ đi vào nhà kho mà Cố Khinh Chu nói chuyện, quả nhiên thấy người trong nhà kho toàn bộ bị đánh ngất, bao gồm hai tên sĩ quan phụ tá đi theo Cố Khinh Chu.
Chỉ có Cố Khinh Chu và Nhị Bảo không thấy.
“Phu nhân đâu?” Phó quan đi vào mặt mày trắng bệch.
Bọn họ để mất dấu phu nhân, sư tòa nhất định sẽ lột da rút gân bọn họ!
“Sao có thể như vậy?” Phó quan hồn vía lên mây.
Vừa rồi, rõ ràng là một chút dấu hiệu cũng không có, phu nhân cũng không có nhắc nhở bọn họ chú ý, vậy mà bọn họ lại để mất phu nhân.
Việc này…
Hai người sợ đến choáng váng, chỉ thấy trên mặt biển có hai người, như điên cuồng rẽ sóng mà đi, đuổi theo một chiếc thuyền lớn.
Thuyền kia cũng được trang bị động cơ hơi nước, chạy rất nhanh, người trên biển cũng dần dần cùng chiếc thuyền hòa làm một, biến thành những chấm đen nhỏ ở đằng xa.
“Bây giờ phải làm sao?” Phó quan hồi lâu sau mới hoàn hồn, luống cuống vừa sợ hãi hỏi.
“Đi gọi điện thoại, báo cáo phu nhân mất tích, miêu tả cho sư tòa chiếc thuyền kia!” Phó quan khác nói.
Họ như tìm được cách, lập tức quay người trở về.
Hoắc Long Tĩnh cùng giáo đầu đuổi theo đến, người trên thuyền không có phát hiện ra họ, là Cố Khinh Chu ló đầu ra thở, trước tiên nhìn thấy.
Nàng nhìn thấy họ, lập tức sợ hãi.
Lúc ấy, Hoắc Long Tĩnh một tay vừa vặn leo lên mạn thuyền.
Nàng mệt đến kiệt sức.
Cố Khinh Chu lập tức gọi người tới, kéo nàng lên: “Cô điên rồi, đuổi theo xa như vậy! Vạn nhất người trên thuyền có súng hoặc là đao, cô còn sống được sao?”
Việc đuổi theo thuyền, thật sự quá mức mạo hiểm.
Cố Khinh Chu nghĩ lại cũng cảm thấy đáng sợ.
Chờ giáo đầu của Hoắc Long Tĩnh cũng bò lên, Cố Khinh Chu lập tức nói: “Người đâu, mang thuyền nhỏ tới”
Nàng muốn đuổi Hoắc Long Tĩnh cùng giáo đầu đi.
Hoắc Long Tĩnh nắm chặt tay nàng, năm ngón tay như móc sắt, giữ chặt cổ tay Cố Khinh Chu: “Cố Khinh Chu!”
Thần sắc nàng hung ác, “Cô lén lút rời đi, muốn đi đâu? Cô không cần chồng của cô, cũng không cần chúng tôi sao?”
Cố Khinh Chu thấy thế, chỉ sợ là không cách nào thuyết phục nàng, cho nên kéo nàng vào trong khoang thuyền.
Nàng tìm một chiếc chăn lông đưa cho nàng.
“A Tĩnh, cô mau đi đi” Cố Khinh Chu nói, “chiếc thuyền này rất nguy hiểm, tôi chỉ có thể bảo vệ chính mình cùng Nhị Bảo, không thể bảo vệ cô”
Hoắc Long Tĩnh kiên quyết không chịu.
Cố Khinh Chu nói: “Tôi phải chết chìm”
“Cái gì?”
Bên kia, có người chuẩn bị xong thuyền nhỏ, gõ cửa khoang thuyền: “Chuẩn bị xong”
Cố Khinh Chu liền đẩy Hoắc Long Tĩnh: “Cô mau đi”
Hoắc Long Tĩnh một cái nắm chặt cổ tay nàng: “Cố Khinh Chu, trừ phi đến Nhạc Thành, nếu không tôi sẽ không buông tay. Cô đừng mong gạt tôi!”
“Cô đang phát điên cái gì vậy?” Cố Khinh Chu cũng nổi giận, “A Tĩnh, cô làm rối loạn kế hoạch của tôi rồi! Cô cho là mình đang giúp đỡ, nhưng thật ra là đang cản trở tôi!
Cô không có chuyện gì thì tốt, vạn nhất có chuyện, chẳng lẽ tôi cả đời sau này đều phải sống trong tự trách sao? Cô mau đi!”
“Biết rõ cô gặp nguy hiểm, tôi còn muốn đi?” Hoắc Long Tĩnh nhìn nàng chằm chằm, “Tôi sẽ không đi!”
“Tôi không có gặp nguy hiểm, tôi và Nhị Bảo đều không nguy hiểm, nhưng tôi không có sắp xếp cho cô, tôi căn bản không biết cô sẽ đuổi theo. Người nguy hiểm là cô” Cố Khinh Chu nói, “bây giờ cô lập tức rời đi!”
Nhưng mà, Hoắc Long Tĩnh kiên quyết không theo.
Võ công của Hoắc Long Tĩnh không tệ, phản ứng lại càng nhạy bén, Cố Khinh Chu mấy lần muốn đánh mê nàng đều thất bại.
Nàng nhất định phải đi cùng Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu không còn cách nào.
Cứ tiếp tục dây dưa, ngược lại bỏ lỡ cơ hội phòng vệ tốt nhất.
Cố Khinh Chu mở cửa: “Được rồi, tôi đồng ý với cô, không đuổi cô xuống thuyền. Cô mau chuẩn bị đi”
Hoắc Long Tĩnh nửa tin nửa ngờ.
Cố Khinh Chu mở cửa khoang thuyền, bảo thuyền viên lấy thêm một bộ quần áo chống nước.
“A Tĩnh, cô có biết trên thuyền này, tầng dưới cùng chở cái gì không?” Cố Khinh Chu hỏi.
Hoắc Long Tĩnh lắc đầu.
“Là thuốc nổ” Cố Khinh Chu nói.
Hoắc Long Tĩnh kinh ngạc.
Cố Khinh Chu giải thích: “Ngoài thuốc nổ, còn lại đều là pháo hoa. Chỉ cần nổ súng, chiếc thuyền này sẽ phát nổ. Tôi và Nhị Bảo sẽ có cách ẩn núp riêng, lúc đó chúng tôi trực tiếp chui xuống đáy biển, cô biết bơi sao?”
Hoắc Long Tĩnh khiếp sợ nhìn nàng.
“Cô… tại sao cô muốn cho nổ thuyền?” Hoắc Long Tĩnh hỏi.
“Không phải tôi muốn cho nổ thuyền, là có người muốn tôi chết” Cố Khinh Chu nói, “A Tĩnh, đây chính là lý do tại sao tôi muốn cô mau chóng rời đi”
“Ai muốn cô chết?” Hoắc Long Tĩnh hỏi.