Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Chạy!

Chương 713: Cực đoan

Chương Trước Chương Tiếp

Nhóm người Nhan Lạc Thủy hết sức nghi ngờ về thảm án ở Bình Thành.

Họ muốn biết ngọn ngành câu chuyện.

Cố Khinh Chu bèn đem đầu đuôi sự việc kể lại cho họ nghe.

Dứt lời, cả căn phòng chìm vào yên tĩnh.

Không biết có phải do Cố Khinh Chu miêu tả quá kinh hãi hay không mà khiến cho tâm thần mọi người đều run sợ.

Nhan Lạc Thủy thở dài một hơi, cảm thấy sự việc lần này rất khó giải quyết.

“Có phải cô ta tự sát để hãm hại cô không?” Nhan Lạc Thủy hỏi, “Cô thử nghĩ xem, cô ta muốn đạt được điều gì thông qua việc này?”

“Muốn đạt được điều gì?” Nhan Nhất Nguyên không hiểu lắm.

Mọi người đều ra vẻ đã hiểu, chỉ có Nhan Nhất Nguyên là không hiểu gì.

“Rốt cuộc là muốn đạt được điều gì?” Nhan Nhất Nguyên truy hỏi.

Hoắc Long Tĩnh bèn giải thích giúp anh ta: “Rõ ràng là Tư Phương Phỉ muốn cho dù có hãm hại Khinh Chu, thì cô ta cũng vĩnh viễn không có được anh trai của mình. Anh trai của cô ta không có Khinh Chu thì sẽ có những người phụ nữ khác, người phụ nữ đó không phải là cô ta.”

“Ý là sao?” Nhan Nhất Nguyên vẫn không hiểu.

Bởi vì trong nhà họ Nhan có tất cả năm đứa con, Nhan Nhất Nguyên vừa có anh trai, vừa có chị gái nên anh ta rất rõ ràng cảm giác của việc chị dâu hoặc anh rể bước chân vào gia đình.

Ban đầu có thể sẽ không quen; Dần dần, sẽ trở thành thêm một người nhà.

“Cô ta thích anh trai của mình, giống như phụ nữ thích đàn ông vậy.” Hoắc Long Tĩnh nói, cô sợ Nhan Nhất Nguyên lại không hiểu nên cúi người ghé vào tai anh ta, dùng giọng nói chỉ có hai người họ mới nghe được: “Giống như em thích anh vậy.”

Nhan Nhất Nguyên vui mừng, sau đó lại ngẩn người ra.

Anh ta cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa của câu nói này, sau đó nổi hết da gà.

Anh ta chà xát hai tay, nói: “Nghe ghê quá!”

Sau khi xua đi cảm giác buồn nôn, anh ta kinh ngạc hỏi Cố Khinh Chu: “Ý của chị Phương Phỉ là vậy sao? Chị ấy là một người rất bình thường, đối xử với chúng ta cũng rất tốt mà.”

“Không thể nhìn người mà đoán được.” Nhan Lạc Thủy lập tức nói.

Nhan Lạc Thủy cực kỳ tin tưởng vào phán đoán của Cố Khinh Chu.

Đây là bài học mà cô rút ra được từ sự kiện của Đổng Dương. Lúc trước, cô không tin Cố Khinh Chu, kết quả là Đổng Dương suýt chút nữa muốn chôn sống tất cả mọi người trong bệnh viện.

Chuyện này tính đến nay vẫn chưa được hai tháng.

“Sao lại như vậy chứ?” Nhan Lạc Thủy lại có chút đau lòng, “Phương Phỉ cô ấy thật sự…”

Tư Phương Phỉ thật sự rất tốt.

Cho dù không tiếp xúc nhiều với cô ấy, cũng có thể cảm nhận được Tư Phương Phỉ là người hiền lành, thông minh xinh đẹp.

Một người thông minh như vậy, sao lại yêu chính anh trai của mình?

Rõ ràng trên thế giới này có rất nhiều người đàn ông!

“Có đôi khi là thân bất do kỷ.” Tạ Thuấn Dân vẫn luôn im lặng lên tiếng, “Biết rõ là không có kết quả, nhưng vẫn cứ đâm đầu vào, cuối cùng không thể thoát ra được.”

Điều này, Tạ Thuấn Dân thấu hiểu hơn ai hết.

Anh từ nhỏ đã hiểu lầm Nhan Lạc Thủy yêu Tư Mộ.

Đối với anh mà nói, đây chẳng phải là một loại đau khổ sao? Chìm đắm trong đau khổ như vậy, chắc chắn anh cũng đã từng giãy giụa, thậm chí đã từng muốn từ bỏ.

Nhưng cuối cùng, chẳng phải anh vẫn liều lĩnh đính hôn với Nhan Lạc Thủy sao?

Nếu yêu là có thể đến được với nhau, thì trên thế giới này đã không có nhiều mối tình bi thương như vậy.

“Cũng rất đáng thương.” Tạ Thuấn Dân nói.

“Ừm, tôi cũng cảm thấy cô ấy rất đáng thương.” Cố Khinh Chu thở dài.

Tư Hành Bái kết hôn, giống như một đường ranh giới, cắt đứt tất cả mọi ảo vọng của Tư Phương Phỉ.

Lúc đó Tư Phương Phỉ mới hiểu ra, anh trai của cô ta sẽ không bao giờ đáp lại mình, tình cảm của cô ta sẽ không bao giờ có kết quả.

Nếu thật sự là như vậy, trong hoàn cảnh cực kỳ đau khổ, cô ta đi đến bước đường cùng cũng là điều dễ hiểu.

“Cho nên cô ta tự sát, nhưng lại dàn dựng thành bị giết?” Nhan Nhất Nguyên hỏi, “Ai lại biến thái như vậy? Mọi người nghĩ nhiều quá rồi, chắc chắn là không phải đâu.”

Mọi người lại nghị luận sôi nổi.

Cố Khinh Chu lại đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Bất kể Tư Phương Phỉ xử lý tình yêu và sinh mạng của mình như thế nào, Cố Khinh Chu cũng sẽ không đánh giá, thậm chí không sợ cô ta hãm hại mình.

Nhưng tại sao Tư Phương Phỉ lại muốn kéo Tư Mộ vào?

Đây là điều khiến Cố Khinh Chu đau lòng nhất.

Nếu Tư Mộ vẫn chấp mê bất ngộ, nếu không có Ngọc Tảo, Cố Khinh Chu sẽ không đau lòng như vậy.

Cô hình như nhìn thấy một người sau khi hoàn toàn tỉnh ngộ, tràn đầy tự tin muốn làm nên một phen sự nghiệp, nhưng ông trời lại trêu ngươi, lập tức dập tắt hi vọng của anh.

“Bất kể chân tướng là gì, thì họ cũng đã qua đời.” Cố Khinh Chu khẽ thở dài.

Người chết là lớn nhất, nói những điều này cũng vô nghĩa.

Tạ Thuấn Dân nhìn Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu hỏi: “Anh rể, anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng, tôi không sao đâu.”

Mọi người cũng nhìn Tạ Thuấn Dân.

Tạ Thuấn Dân nói: “Khinh Chu, lời tôi nói có thể khó nghe: Bây giờ cô không nên quay lại đây, lớp giấy cửa sổ này không giữ được bao lâu đâu, cô nên rời đi.”

Điều anh lo lắng, Cố Khinh Chu cũng đã từng nghĩ qua.

Nhan Lạc Thủy và Hoắc Long Tĩnh cũng căng thẳng, lập tức ngồi thẳng người.

“Khinh Chu…”

“Tôi biết.” Cố Khinh Chu nói, “Trong lòng tôi có một chấp niệm, tôi muốn tham gia tang lễ của Tư Mộ, đây chính là lý do tại sao tôi lại quay về đây.

Những nguy hiểm mà mọi người có thể nghĩ đến, tôi và Tư Hành Bái đều đã nghĩ đến rồi. Không cần phải che giấu nữa, tôi đã không còn đường lui, trừ phi tôi giết chết đốc quân và phu nhân.”

Tư phu nhân, Tư Quỳnh Chi nhất định sẽ hủy diệt Cố Khinh Chu.

Con đường này đã không thể đi tiếp.

Sau này, cô ra ngoài hay đi đâu, e rằng sẽ có người chỉ trỏ sau lưng.

“Khinh Chu, đừng bi quan như vậy!” Nhan Lạc Thủy nắm lấy tay cô, “Tôi tin chắc là sẽ không có chuyện gì đâu. Cô đến tham gia tang lễ, nhị ca ở dưới suối vàng biết được, cũng sẽ rất vui mừng.”

Nhắc đến Tư Mộ, Nhan Lạc Thủy cũng không khỏi đau lòng.

Tất cả mọi người đều rất khó khăn để vượt qua.

Tư Mộ là anh cả, là một người mẫu mực. Anh ấy chăm chỉ học hành, từ trước đến nay không bước chân vào chốn ăn chơi, không có thói quen xấu nào.

Anh ấy là một người lịch thiệp và trầm ổn.

Có lẽ anh ấy không có mắt nhìn người, yêu Ngụy Thanh Gia, rồi lại yêu Cố Khinh Chu, kết quả là hai người phụ nữ này đều không yêu anh.

Ngoài điều đó ra, anh ấy còn có điểm nào đáng bị công kích?

Mọi người thậm chí còn nghĩ, nếu làm cha, Tư Mộ nhất định là một người cha tốt.

Đáng tiếc là bé Ngọc Tảo không có mệnh hưởng phúc. Nếu Tư Mộ còn sống, nhất định sẽ yêu thương và nuôi nấng con bé như bảo bối.

“Tôi không dám nghĩ nữa.” Nhan Lạc Thủy vỗ vỗ đầu, “Vừa nghĩ đến nhị ca, tôi liền…”

Căn phòng lại chìm vào im lặng.

Trong lòng Cố Khinh Chu cũng trống rỗng.

Cô đã chứng kiến ​​rất nhiều lần sinh ly tử biệt.

Từ khi rời nông thôn, cuộc sống của cô mỗi ngày đều trôi qua trong sợ hãi.

Nhưng chưa có cái chết nào khiến cô đau lòng như vậy.

“Không ngờ kết cục của Tư Mộ lại như vậy…” Cố Khinh Chu thổn thức.

Cô đã từng chứng kiến ​​vô số vở kịch, nhưng chưa có vở kịch nào khiến cô kinh hãi như hiện tại —— đây là một vở kịch không có lời giải.

Cho dù suy xét từ khía cạnh nào, cũng không thể giải quyết được vở kịch này.

Vòng xoáy này nhất định sẽ hủy hoại Cố Khinh Chu.

Đúng lúc này, Nhan phu nhân trở về.

Lúc bà ra ngoài, bà choàng một chiếc áo khoác kaki màu be, lúc này trên tay bà xách theo một chiếc giỏ, chiếc áo khoác được phủ lên trên chiếc giỏ.

Cố Khinh Chu lập tức đứng dậy.

Nhan Lạc Thủy cũng đứng lên.

Nhan phu nhân nói: “Không sao, mọi người cứ ngồi đi, tôi thay quần áo rồi ra ngay.”

Bà vội vàng đi vào phòng mình.

Cố Khinh Chu lập tức đi theo vào.

“Làm gì vậy?” Nhan Nhất Nguyên tò mò, đứng dậy cũng muốn đi vào, “Mẹ cầm gì vậy?”

Hoắc Long Tĩnh kéo anh ta lại, nói: “A Nguyên, anh ngồi xuống đi.”

Nhan Nhất Nguyên lúc này mới ngoan ngoãn ngồi xuống.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)