“Ly hôn?”
Đổng Tấn Hiên cũng nghe được tin tức này.
Hắn nghe vậy liền nổi trận lôi đình.
Con trai hắn, Đổng Dương, chết ở bệnh viện Giáo Hội. Lúc Đổng Dương tự khóa trái cửa, vừa lúc có một y tá nhìn thấy; mục đích phóng hỏa của Đổng Dương, camera cũng ghi lại được.
Chỉ trong một đêm, Đổng Tấn Hiên đã mất đi đứa con trai duy nhất.
Trong cơn giận dữ ngút trời, khi hắn muốn tìm Cố Khinh Chu trả thù, lại nghe được tin tức ly hôn.
Cố Khinh Chu chính thức thoát khỏi nhà họ Tư.
“Tốt, tốt lắm!” Đổng Tấn Hiên siết chặt nắm đấm, quả thực là ông trời đang giúp hắn báo thù.
Đã không còn là người nhà họ Tư, Cố Khinh Chu còn đáng là cái thá gì?
“Đi điều tra tung tích của cô ta cho ta, ta muốn biết động tĩnh tiếp theo của cô ta” Đổng Tấn Hiên căn dặn thuộc hạ.
Lúc này muốn giết Cố Khinh Chu, dễ như bóp chết một con kiến.
Còn về việc tại sao lại ly hôn, Đổng Tấn Hiên một chút hứng thú cũng không có.
Hắn chỉ muốn Cố Khinh Chu chết.
Hắn vừa mới dặn dò xong, người của đồn cảnh sát liền tìm đến.
“Đổng nguyên soái, tòa nhà và thiết bị của bệnh viện Giáo Hội bị thiệt hại, chúng tôi đã liệt kê ra danh sách, xin ngài bồi thường theo giá trị” Tôn trưởng phòng tự mình dẫn theo viện trưởng bệnh viện Giáo Hội, đem tờ đơn đưa cho Đổng Tấn Hiên.
Đổng Tấn Hiên trong cổ họng dâng lên vị tanh ngọt, như muốn hộc máu.
Con trai hắn chết trong đám cháy đó, hắn không nhận được nửa lời an ủi hay thông cảm, ngược lại còn phải bồi thường một khoản tiền lớn.
Bởi vì Cố Khinh Chu đã để lại bằng chứng, chứng minh Đổng Dương muốn chôn sống tất cả mọi người trong bệnh viện, phạm tội ác tày trời. Cuối cùng Đổng Dương chết, là chết có ý nghĩa.
Trong lòng Đổng Tấn Hiên tràn đầy phẫn uất muốn báo thù.
Hắn siết chặt nắm đấm, nhận lấy danh sách nhìn mấy lần, nói: “Hai vị hãy chờ một chút, tôi nhất định sẽ bồi thường, chỉ là cần thời gian để chuẩn bị tiền. Hay là như vậy đi, ngày mùng một tháng hai tôi sẽ đúng giờ mang tiền đến”
“Đổng nguyên soái, ngài nói lời giữ lời chứ?” Tôn trưởng phòng nghi ngờ hỏi lại.
“Đương nhiên rồi” Đổng Tấn Hiên nói, “hơn nữa, tang lễ của Đổng Dương vẫn chưa được tổ chức…”
Luật pháp vốn dĩ không có tình người, trong tình huống này, lại còn đòi bồi thường, thật sự có chút lạnh lùng.
Nhà họ Đổng gặp đại nạn, gây áp lực cho Đổng Tấn Hiên, e rằng sẽ không thu được gì.
Tôn trưởng phòng và viện trưởng trao đổi ánh mắt, quyết định lùi một bước, cho Đổng Tấn Hiên một cơ hội thở dốc, có lẽ sẽ tốt hơn.
“Vậy thì tốt, ngày mùng một tháng hai chúng tôi lại đến” Tôn trưởng phòng đứng dậy.
Chờ bọn họ vừa đi, Đổng Tấn Hiên thuận tay xé đôi danh sách, căn bản không có ý định trả tiền.
Hắn không tìm bệnh viện Giáo Hội bồi thường cho con trai hắn đã là nhân nhượng lắm rồi, bọn họ vậy mà còn muốn tiền?
Thật sự là ngây thơ đến không thể tưởng tượng nổi.
Đổng Tấn Hiên phái người đi điều tra tung tích của Cố Khinh Chu, kết quả thuộc hạ báo cáo: “Không tìm thấy dấu vết của Cố Khinh Chu, không biết đã đi đâu”
“Cái gì?”
“Hai ngày nay, hoàn toàn mất dấu cô ta, không ai biết cô ta đi đâu”
“Nghe lén điện thoại của Tư công quán chưa?” Đổng Tấn Hiên hỏi.
Phủ Đốc quân, nhà mới của Cố Khinh Chu và Tư Mộ, Nhan công quán đều không thể nghe lén được, có thể nhà cũ của Tư công quán không có phòng bị an toàn gì, có thể giám nghe bọn họ.
“Đã nghe lén, bọn họ cũng không biết, còn nói phải đi hỏi thăm một chút xem sao” Thuộc hạ nói.
Nói cũng đúng, sau khi lão phu nhân qua đời, nhị phòng nhà họ Tư bị gạt ra khỏi chính phủ, tình hình phủ Đốc quân, nhị phòng cũng hoàn toàn không biết gì.
Đổng Tấn Hiên cảm thấy thật hoang đường.
Hắn đoán không ra nguyên nhân ly hôn của Cố Khinh Chu và Tư Mộ.
“Điều tra cho ta, tiếp tục điều tra cho ta” Đổng Tấn Hiên nói, “phải tìm ra cô ta”
Không chỉ Đổng Tấn Hiên tò mò về hướng đi của Cố Khinh Chu, mà dân chúng Nhạc Thành và báo chí cũng vô cùng tò mò.
Tin đồn đã át đi tất cả, từ đường lớn đến ngõ nhỏ đều đang bàn tán xôn xao.
Ngược lại, Thái Trường Đình rất khâm phục Cố Khinh Chu.
“Rút lui trong danh dự, Cố Khinh Chu quả nhiên cao tay” Thái Trường Đình nhìn tờ tuyên bố ly hôn được đăng trên báo, vô cùng cảm thán.
Phần thanh danh này là do nhà họ Tư đăng báo, có thể thấy từng câu từng chữ đều hết sức giữ gìn cho Cố Khinh Chu.
Nhà họ Tư thế lực lớn như vậy, nếu Cố Khinh Chu làm sai, bọn họ tuyệt đối sẽ không để ý đến danh dự của cô, trừ phi nhà họ Tư cho rằng Cố Khinh Chu không sai.
“Chuẩn bị xe” Thái Trường Đình nói với người làm.
“Thiếu gia, ngài muốn đi đâu ạ?” Người hầu cẩn thận hỏi.
Người hầu là do Thái Trường Đình thuê từ nơi khác đến, đối xử với bọn họ vô cùng nghiêm khắc. Chỉ là tiền lương rất cao, những người hầu này tuy e ngại hắn, nhưng cũng không nỡ bỏ việc.
“Đi Bình Thành” Thái Trường Đình nói.
Người hầu không dám hỏi nhiều, lập tức đi chuẩn bị xe.
Đúng lúc Thái Trường Đình chuẩn bị rời đi, người hầu cầm tờ báo mới đưa cho hắn.
Tờ báo này đưa tin, Thiếu phu nhân nhà họ Tư —— phải nói là cựu Thiếu phu nhân Cố Khinh Chu, đã lên tàu khách rời khỏi Nhạc Thành, đi Anh quốc.
Trên báo còn có một bức ảnh, là bóng lưng của một người phụ nữ xách vali, nhìn qua có chút giống Cố Khinh Chu.
Nhưng Thái Trường Đình biết đó không phải cô.
“Cố tiểu thư sẽ đến Anh du học” Mọi người không còn gọi cô là Tư Thiếu phu nhân nữa, mà đổi lại thành Cố tiểu thư.
Khác với Cố tiểu thư trước đây, Cố tiểu thư hiện tại, có được khoản tiền trợ cấp của nhà họ Tư, cô có tiền, hơn nữa danh dự cũng không bị ảnh hưởng.
Cho dù ly hôn, cô vẫn là một vị phu nhân danh giá.
Chỉ trong vòng hơn một năm ngắn ngủi, Cố Khinh Chu đã lột xác hoàn toàn sau cuộc hôn nhân này. Bây giờ nhắc đến Cố Khinh Chu, còn ai quan tâm đến xuất thân của cô nữa?
“Nhà họ Tư đối xử với Cố Khinh Chu thật sự không tệ” Thái Trường Đình thầm nghĩ.
Hắn nhìn tờ báo này, càng thêm chắc chắn nhà họ Tư đang giúp Cố Khinh Chu che giấu.
Cố Khinh Chu đã làm chuyện gì, Thái Trường Đình biết rõ mười mươi. Nhà họ Tư vẫn có thể bao che cho cô như vậy, ngoài việc che đậy cho bản thân, thì càng là vì tôn trọng Cố Khinh Chu.
Sự tôn trọng này, ngay cả Thái Trường Đình cũng cảm thấy khó tin.
Hắn chợt nghĩ: “Có lẽ, là ta đã thành toàn cho Cố Khinh Chu…”
Hắn đã nhiều lần muốn Cố Khinh Chu ly hôn với nhà họ Tư, cài người vào nhà họ Tư, đổ hết lên đầu Cố Khinh Chu.
Kết quả, Cố Khinh Chu lại hóa nguy thành an, từ đó giúp đỡ nhà họ Tư.
Ân tình của cô đối với nhà họ Tư, một nửa là do Thái Trường Đình ban tặng.
Nghĩ đến đây, Thái Trường Đình không khỏi cười khổ: Điều này hoàn toàn trái ngược với ý định của hắn.
Hắn cất tờ báo, đang định ra ngoài thì người hầu vội vàng vào báo: “Thiếu gia, có khách đến”
Thái Trường Đình hơi nhíu mày.
Lần này hắn trở về, ngoài Cố Khinh Chu và nhà họ Đổng, người bình thường không biết.
Hắn và Hồng môn vẫn còn quan hệ, bề ngoài vẫn phải giả vờ, không thể quá lộ liễu.
Nơi ở của hắn, người thường không tìm thấy được.
Đột nhiên nghe nói có khách, trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc.
“Nói ta không có nhà” Thái Trường Đình lạnh nhạt nói, “Sau này không được cho bất kỳ ai vào cửa, nghe rõ chưa?”
Người hầu run rẩy vâng dạ.
Đúng lúc này, một giọng nữ truyền đến từ cửa, giọng nói có phần lười biếng: “Sao, không chào đón tôi à?”
Người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác màu đỏ thẫm, mũ trùm che khuất nửa khuôn mặt.
Vừa nói, cô ta vừa tháo mũ xuống, để lộ một khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều.
Khuôn mặt này, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Sao em lại đến đây?” Vẻ xa cách trong mắt Thái Trường Đình biến mất, thay vào đó là nụ cười dịu dàng, “Nơi này khá xa đấy”
Người phụ nữ cởi áo khoác ra, tiện tay đưa cho Thái Trường Đình.
Thái Trường Đình nhận lấy, treo lên giúp cô ta.
“Muốn đến xem em gái tôi một chút” Người phụ nữ nói, “thế nào, cô ta bị đuổi ra khỏi cửa rồi à?”