Cố Khinh Chu đi thăm Phan di nương.
Đối mặt với nàng và Hồng mụ, Cố Khinh Chu thái độ ôn hòa, từ đầu đến cuối không có điểm gì bất thường.
Nàng chỉ là dặn dò thuộc hạ, làm tốt những việc khác.
Thấy Phan di nương mang thai có vẻ không có vấn đề gì, Cố Khinh Chu yên tâm lên lầu.
Vừa qua rạng sáng, trong phòng sinh truyền đến tin tức, nói Nhan Lạc Thủy đã sinh.
“Sinh một bé rồi ạ, là cậu chủ nhỏ” Y tá đi ra nói.
Không qua mấy phút, lại đi ra nói, “Bé thứ hai cũng là cậu chủ nhỏ ạ”
Mọi người vui mừng.
Trên mặt Nhan lão phu nhân đều là nụ cười.
Cố Khinh Chu nhìn thấy, tâm trạng cũng vô cùng tốt.
Chỉ là Tạ Thuấn Dân, khi nghe được câu này, trong nháy mắt nước mắt đột nhiên lăn xuống, không hề báo trước.
Mọi người ở đây, cao hứng nhất không ai bằng hắn.
“Lại được làm cậu rồi!” Nhan Nhất Nguyên kéo tay Hoắc Long Tĩnh nói, “Mỗi lần làm cậu, ta đều gặp chuyện tốt, lần này không biết là gì đây”
Hoắc Long Tĩnh bật cười.
Một giờ sau, Nhan Lạc Thủy cùng các con cùng nhau từ phòng sinh ra, về phòng bệnh.
Mọi người vây quanh nàng.
Nhan lão phu nhân cùng Cố Khinh Chu, mỗi người bế một đứa bé, tỉ mỉ ngắm nhìn.
Tạ Thuấn Dân thì nắm chặt tay Nhan Lạc Thủy, thỉnh thoảng hôn lên mu bàn tay nàng, lại thỉnh thoảng hôn lên má nàng, dịu dàng hỏi: “Có mệt không, có đau không” chờ những lời nói.
Nhan Lạc Thủy mệt mỏi rã rời, nói: “Không đau, chỉ là mệt thôi”
“Vậy em ngủ một chút đi” Tạ Thuấn Dân nói.
Nhan Lạc Thủy gật gật đầu.
Mọi người bế con, mãi đến khi Nhan Lạc Thủy ngủ thiếp đi, Tạ Thuấn Dân mới đứng dậy.
“Đây là con trai cả” Cố Khinh Chu đưa đứa bé cho hắn, “Con trai cả nặng hơn, năm cân hai lạng”
“Khá đấy chứ” Tạ Thuấn Dân nói, ý cười trên khóe môi không giấu được.
Nhan lão phu nhân ở bên cạnh nói: “Tốt lắm rồi, sinh đôi là vậy, Lạc Thủy lúc mới sinh chỉ có bốn cân chín lạng thôi”
Tạ Thuấn Dân gật gật đầu, ánh mắt dịu dàng đến có thể nhỏ ra nước.
Cố Khinh Chu cười nói: “Anh rể, đặt tên cho con đi”
Tạ Thuấn Dân từ chối: “Chờ nhạc phụ về, rồi đặt tên cho con”
Hắn muốn để Nhan Tân Nông đặt tên.
Nhan lão phu nhân khéo hiểu lòng người, cười nói: “Thuấn Dân, đây là con trai trưởng, con trai thứ của con, lẽ ra con phải đặt tên. Nhạc phụ con là người thô kệch, ông ấy ghét nhất là đặt tên kiểu văn chương này, vẫn là con đặt đi”
“Đúng vậy anh rể” Nhan Nhất Nguyên cũng nói.
Tạ Thuấn Dân liền suy nghĩ.
Hắn ôm cả hai đứa bé vào trong ngực, cúi đầu nhìn đứa này, lại nhìn đứa kia.
Hai đứa bé còn nhỏ, làn da đỏ hỏn, cũng không xinh đẹp gì, nhưng tâm Tạ Thuấn Dân mềm nhũn, mềm mại không thể tưởng tượng nổi.
Đây là người phụ nữ hắn yêu thương nhất sinh cho hắn thêm hai đứa con trai.
“《 Lễ Ký 》 có câu, người quân tử thận trọng, điềm tĩnh mà độ lượng, kiên cường, cương nghị để cùng mọi người, học rộng để biết phục tùng, hướng đến chí lớn, mưu cầu lợi ích quốc gia, không cầu phú quý.
Từ nhỏ ta đã đọc thuộc lòng đoạn văn này, cực kỳ thích, lúc này lấy làm tấm gương. Nhất là thời buổi loạn lạc này, đất nước chia năm xẻ bảy, nam nhi phải lập chí lớn, mới là quân tử.
Ta muốn đặt tên con trai trưởng là ‘Thượng Khoan’, con trai thứ là ‘Cường Nghị’, không cầu bọn chúng phú quý, chỉ cầu tương lai có thể cống hiến cho đất nước.
Nhạc mẫu, ngài thấy thế nào?” Tạ Thuấn Dân hỏi Nhan lão phu nhân.
Nhan lão phu nhân liên tục gật đầu: “Tốt, tốt! Thuấn Dân đọc sách nhiều, so với chúng ta có kiến thức hơn, liền hai cái tên này đi”
Tạ Thuấn Dân có chút ngượng ngùng.
Hắn lại hỏi Nhan lão phu nhân: “Đặt tên hẳn là phải xem ngày sinh tháng đẻ, ứng với Ngũ Hành, có cần mời người tính toán không?”
Nhan lão phu nhân lắc đầu: “Bây giờ thời buổi khác rồi, thiên lý cũng loạn, còn cần gì Ngũ Hành bát tự? Liền hai cái tên này đi, ý nghĩa hay!”
Vì vậy, Tạ Thượng Khoan, Tạ Cường Nghị liền có tên.
Cố Khinh Chu ở bên cạnh gật đầu.
Tâm tư của nàng, trôi dạt đến Phan di nương.
Chờ con gái của Phan di nương chào đời, lấy tên gì cho hay đây?
Cố Khinh Chu cũng không trông cậy vào nó vì nước vì nhà, chỉ cần thật xinh đẹp, đường hoàng, rạng rỡ, nàng liền rất vui rồi.
Hai đứa bé được y tá bế xuống.
Nhan Lạc Thủy ngủ hai tiếng liền tỉnh lại, hỏi đến con.
“Ngủ rồi, có cần bế lại cho em xem không?” Cố Khinh Chu nói.
Nhan lão phu nhân mệt mỏi, ở phòng bệnh bên cạnh nghỉ ngơi, Nhan Nhất Nguyên cũng nằm bên cạnh ngủ thiếp đi, Hoắc Long Tĩnh trông nom hắn.
Tạ Thuấn Dân đi ra ngoài hút điếu thuốc tỉnh táo một chút, lúc này chỉ có Cố Khinh Chu ở bên giường Nhan Lạc Thủy.
“Không cần, đừng làm ồn con ngủ” Nhan Lạc Thủy nói.
Nàng cùng Cố Khinh Chu nói chuyện phiếm vài câu, hỏi tình hình mọi người.
Đồng thời, nàng cũng nhớ tới Phan di nương.
“Di nương nhà em, bà ấy sinh chưa?” Nhan Lạc Thủy hỏi.
Cố Khinh Chu lắc đầu: “Chắc cũng sắp rồi”
“Không biết bà ấy sinh con trai hay con gái. Có thể sinh cùng một ngày, cũng là duyên phận” Nhan Lạc Thủy nói.
Con của Nhan Lạc Thủy là chào đời vào rạng sáng, cho nên cũng coi như ngày mười bốn tháng giêng.
Hôm nay Phan di nương đoán chừng có thể sinh rồi.
“Là con gái” Cố Khinh Chu nói.
Nhan Lạc Thủy cười cười: “Con gái tốt, con gái là áo bông nhỏ của mẹ. Con trai nghịch ngợm, quản cũng không xuể”
Cố Khinh Chu bật cười.
Nàng hỏi Nhan Lạc Thủy có đói bụng không.
“Không đói bụng” Nhan Lạc Thủy nói, “chỉ là hơi khát nước”
“Bác sĩ nói em còn chưa thể uống nhiều nước” Cố Khinh Chu nói, “Ngậm chút nước cho đỡ khát là được”
Nhan Lạc Thủy gật gật đầu, vô cùng phối hợp.
Cố Khinh Chu bưng cho nàng chén nước.
Đang chuẩn bị lấy bông ngoáy tai thấm nước cho nàng, liền nghe thấy thuộc hạ đứng ở cửa bẩm báo: “Thiếu phu nhân”
“Vào đi”
Thuộc hạ đẩy cửa, vẫn đứng từ xa ở cửa, giọng nói có chút hạ thấp: “Thiếu phu nhân, di thái thái vào phòng sinh rồi ạ”
Nói cách khác, tối nay có thể sinh rồi.
“Ta biết rồi” Cố Khinh Chu thản nhiên hỏi, “Là phòng sinh số năm chứ?”
“Vâng ạ”
“Chuẩn bị bên Trần hộ sĩ thế nào rồi?” Cố Khinh Chu lại hỏi.
“Đã chuẩn bị thỏa đáng” Thuộc hạ nói.
Cố Khinh Chu gật gật đầu: “Đi làm việc đi”
Thuộc hạ đi ra ngoài, Cố Khinh Chu cho Nhan Lạc Thủy ngậm nước, Nhan Lạc Thủy có chút tò mò, hỏi Cố Khinh Chu: “Em chuẩn bị gì thế?”
“Không có gì, một chút chuyện nhỏ thôi” Cố Khinh Chu nói.
Nhan Lạc Thủy vô cùng mệt mỏi.
Người ta khi mệt mỏi, chưa hẳn là mệt rã rời, nhưng đầu óc không muốn suy nghĩ nhiều, đây là thật. Cho nên, Cố Khinh Chu không nói, Nhan Lạc Thủy cũng lười suy nghĩ nhiều, nàng thật sự quá mệt mỏi.
Một lát sau, Tạ Thuấn Dân trở về.
Cố Khinh Chu muốn đi, Nhan Lạc Thủy lại giữ nàng lại: “Em không sao, chúng ta cùng nhau trò chuyện đi”
“Để em gọi điện thoại cho A Mộ” Cố Khinh Chu nói, “Hai người nói chuyện trước đi, em về ngay”
Nhan Lạc Thủy lúc này mới buông tay.
Lúc Cố Khinh Chu gọi điện thoại đến nơi đóng quân, Tư Mộ đã ngủ rồi, nghe thấy tiếng chuông liền dậy nghe máy.
Nàng liền đem chuyện Phan di nương vào phòng sinh nói cho hắn.
“Ừ” Phản ứng của Tư Mộ vô cùng bình thản, căn bản không quan tâm.
“Chắc là con gái” Cố Khinh Chu tiếp tục nói.
Tư Mộ lúc này mới có chút phản ứng: “Con gái tốt, ta thích con gái”
Cố Khinh Chu cười cười.
“Tạ Thuấn Dân có thêm hai đứa con trai, chính tay hắn đặt tên, còn em? Có muốn đặt tên cho con không?” Cố Khinh Chu hỏi hắn.
Tư Mộ buột miệng: “Gọi là ‘Ngọc Tảo’ đi”
Ngọc người ôn nhuận xinh đẹp, tảo người kiên nghị nhu mì.
Tư Mộ khi còn đi học, đã đặc biệt thích hai chữ này, cũng từng nghĩ tương lai sẽ đặt tên cho con như vậy, cho nên Cố Khinh Chu vừa hỏi, hắn liền buột miệng nói ra.
Tư Ngọc Tảo, sắp là đứa con đầu lòng của Tư gia.
“Ngọc Tảo, rất hay, em cũng rất thích” Cố Khinh Chu cười nói.
Nàng đồng ý.