Cố Khinh Chu và Hoắc Việt trò chuyện xong thì trở về nhà mới.
Lúc nàng về đến nhà thì trời đã tối đen, gió thoảng trăng tàn. Gió thu đêm khuya mang theo hơi lạnh phảng phất, vô tình khiến tay áo se se lạnh.
Cố Khinh Chu vừa thay đồ ở nhà ngồi xuống, điện thoại liền reo.
Không phải là số máy riêng.
Cố Khinh Chu nhấc máy, áp vào tai, kết quả lại là giọng nói của Hoắc Việt.
Họ vừa mới gặp mặt mà thôi.
Hoắc Việt nói trong điện thoại: “Khinh Chu, đã tra được tin tức rồi”
Nhanh như vậy sao?
“Nói trong điện thoại hay là gặp mặt nói?” Hoắc Việt hỏi.
Thận trọng như vậy, xem ra tin tức rất quan trọng.
Cố Khinh Chu nói: “Gặp mặt nói đi. Hoắc gia, hay là đến dinh thự Nhan gia, tôi gọi điện cho cha nuôi”
Hoắc Việt gật đầu.
Cố Khinh Chu gọi điện thoại cho Nhan Tân Nông.
Nhan Tân Nông nói: “Tốt, hai đứa đến đây đi”
Cố Khinh Chu lại thay quần áo.
Lúc nàng đến, thư phòng của Nhan Tân Nông chỉ có hai người họ, tạm thời không kinh động đến Nhan Lạc Thủy và Tạ Thuấn Dân, dù sao Lạc Thủy đang mang thai, chạy tới chạy lui như vậy thật sự vất vả.
Nhan phu nhân cũng ở đó.
“Mẹ, mẹ chưa ngủ sao?” Cố Khinh Chu ngồi xuống bên cạnh Nhan phu nhân.
Nhan phu nhân thở dài: “Ngủ sao được?”
Ba người nói vài câu chuyện phiếm, đợi khoảng một tiếng đồng hồ, xe của Hoắc Việt mới đến.
Thuộc hạ đưa Hoắc Việt vào.
Nhan Tân Nông đứng dậy.
Mọi người đều không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề chính, Hoắc Việt đưa tài liệu cho Nhan Tân Nông.
Nhan Tân Nông xem xong, lông mày nhíu chặt. Ông dừng lại một chút, sau đó đưa tài liệu cho Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu xem xong, khẽ lắc đầu cười cười: “Thì ra là bà ta!”
Nhan phu nhân không kịp chờ đợi, tiến đến bên cạnh Cố Khinh Chu để xem.
Xem xong, sắc mặt Nhan phu nhân cũng không tốt.
Trong phòng lại chìm vào im lặng, không ai tiếp lời Cố Khinh Chu.
Nhan Tân Nông trầm ngâm một lát, nói với Cố Khinh Chu: “Việc này, vẫn nên báo cho Tư lệnh một tiếng. Về tình về lý, phải mời Tư lệnh ra mặt…”
Mời Tư lệnh ra mặt, chính là muốn nói chuyện rõ ràng.
Cố Khinh Chu lại lắc đầu: “Cha nuôi, hay là cha giao việc này cho con đi?”
Nhan phu nhân không đồng ý: “Chuyện này, bất kể ai đi giải quyết, cũng đều sẽ đắc tội người khác. Chúng ta không thể giao chuyện đắc tội người khác cho con, khiến Tư gia bất mãn với con. Việc này, vẫn là cha con ra mặt đi”
“Con tự có chừng mực” Cố Khinh Chu nói, “Con là con dâu Tư gia, cha nuôi là Tổng tham mưu của chính phủ. Nếu nói đắc tội Tư lệnh, con ra mặt vẫn tốt hơn”
Nàng coi Tư lệnh như người nhà.
Còn Nhan Tân Nông là thuộc hạ của Tư lệnh.
Có một số việc, rõ ràng rất đơn giản, có thể xen lẫn thân phận địa vị, thậm chí là lập trường, sẽ trở nên phức tạp.
Cố Khinh Chu hiểu rất rõ sự quỷ quyệt của chính trị, cũng hiểu rõ sự xảo trá của đối thủ.
“Khinh Chu nói đúng” Hoắc Việt ở bên cạnh lên tiếng, “Tổng tham mưu là trưởng bối, vãn bối xảy ra chuyện, để vãn bối tự mình giải quyết là thỏa đáng nhất”
Trong mắt Nhan Tân Nông, hiện lên vài phần do dự.
Cuối cùng, ông vẫn đồng ý với lời nói của Cố Khinh Chu, tạm thời giả vờ như không biết, để mặc Cố Khinh Chu làm ầm ĩ.
“Khinh Chu, vất vả cho con rồi” Nhan Tân Nông nói, “Con muốn gì, cứ việc mở miệng, chúng ta sẽ dốc hết sức phối hợp với con”
“Vâng ạ” Cố Khinh Chu mỉm cười.
Hoắc Việt làm việc rất nhanh nhẹn, lập tức cho Cố Khinh Chu và Nhan gia biết kẻ chủ mưu phía sau.
Điều này khiến Cố Khinh Chu yên tâm hơn nhiều.
Nàng nói chuyện với cha mẹ nuôi xong, liền rời khỏi dinh thự Nhan gia.
Hoắc Việt biết nàng đi bộ về, liền nói: “Khinh Chu, tôi tiễn cô”
Cố Khinh Chu đồng ý.
Thuộc hạ phía sau nàng, đi theo từ xa.
Họ trò chuyện vài câu.
Hoắc Việt giống như Cố Khinh Chu, dường như chưa bao giờ nhàm chán, bất kể Cố Khinh Chu nói gì, Hoắc Việt đều có thể tiếp lời.
“Cô và Tư Mộ, thật ra đã ly hôn rồi, đúng không?” Hoắc Việt đột nhiên nói.
Cố Khinh Chu giật mình.
Nàng bình tĩnh nhìn Hoắc Việt: “Sao anh lại biết?”
“Vừa nãy” Hoắc Việt cười nói.
Cố Khinh Chu hoàn hồn.
Vô tình bị Hoắc Việt dắt mũi, để lộ ra tình hình thực tế.
Cố Khinh Chu khẽ thở dài.
Hoắc Việt giải thích: “Thật ra tôi đã đoán được năm phần rồi. Nếu cô chưa ly hôn với Tư Mộ, sao lại có thể tốt với Tư Hành Bái như vậy? Khinh Chu, cô coi mình là người Tư gia, là từ tận đáy lòng coi mình là vợ của Tư Hành Bái sao?”
Cố Khinh Chu kinh ngạc.
Nàng thật sự nghĩ như vậy sao?
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nàng chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này. Bị Hoắc Việt nhắc nhở, nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Hoắc gia, mắt nhìn của anh thật tinh tường, trước mặt anh, chúng tôi đều không thể che giấu được gì” Cố Khinh Chu cười nói.
Hoắc Việt liền nói: “Cô đừng gọi tôi là ông cụ non nữa!”
Cố Khinh Chu bật cười.
Nơi khúc quanh con đường, có một người lặng lẽ đứng đó. Dáng người cao lớn, đứng ở chỗ tối dưới ánh đèn đường, gần như không nhìn thấy rõ.
Chờ Cố Khinh Chu và Hoắc Việt đến gần, anh ta mới bước về phía trước mấy bước.
Xuất hiện đột ngột, khiến Cố Khinh Chu và Hoắc Việt phải dừng bước.
Nhìn kỹ, mới phát hiện ra là Tạ Thuấn Dân.
“Vừa nãy thấy Khinh Chu đi ngang qua” Tạ Thuấn Dân giải thích, “Muộn như vậy còn đến dinh thự Nhan gia, e là vì chuyện của tôi sao?”
“Lạc Thủy ngủ chưa?” Cố Khinh Chu hỏi.
Tạ Thuấn Dân lắc đầu.
Nhan Lạc Thủy cũng muốn biết.
Cố Khinh Chu liền nhìn về phía Hoắc Việt.
Hoắc Việt trầm ngâm.
Tạ Thuấn Dân nói: “Vào đây uống chén trà đi. Hoắc gia, anh chưa đến nhà tôi bao giờ nhỉ?”
Hoắc Việt mỉm cười: “Được thôi”
Thế là, bọn họ lại đến nhà Tạ Thuấn Dân.
Cố Khinh Chu kể lại tình hình thực tế mà Hoắc Việt điều tra được cho Nhan Lạc Thủy và Tạ Thuấn Dân nghe.
Chuyện này, Cố Khinh Chu chuẩn bị nhận làm.
Tạ Thuấn Dân nói: “Khinh Chu, làm phiền cô như vậy thật ngại quá”
Nhan Lạc Thủy liền nói: “Vẫn nên giao cho Khinh Chu đi, chúng ta hỗ trợ từ bên cạnh. Khinh Chu làm việc ổn định, tàn nhẫn, chuẩn xác, cô ấy lợi hại hơn chúng ta gộp lại”
Cố Khinh Chu bật cười: “Cậu là đang khen tôi, hay là đang hại tôi đây?”
Nhan Lạc Thủy đương nhiên là đang khen.
Cô ấy thật lòng tin tưởng Cố Khinh Chu.
Người ngoài nhúng tay vào, không những không giúp được gì cho Cố Khinh Chu, mà còn làm xáo trộn kế hoạch của nàng.
Nếu vậy, yên tâm hỗ trợ Cố Khinh Chu là được.
“Nếu đã như vậy, Khinh Chu, chúng tôi liền làm hậu phương vững chắc cho cô” Tạ Thuấn Dân nói, “Chỉ là…”
“Không sao, không có gì phải lo lắng” Cố Khinh Chu mỉm cười.
Ngồi bên nhà Nhan Lạc Thủy một lát, Cố Khinh Chu liền chào tạm biệt Hoắc Việt, thuộc hạ tiễn nàng về.
Cố Khinh Chu về đến nhà mới, không nhận điện thoại của Tư Hành Bái.
Nàng nghĩ, Tư Hành Bái những ngày này rất bận rộn, nên tự mình lên lầu tắm rửa đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng sớm xuyên qua khe hở rèm cửa, Cố Khinh Chu liền tỉnh giấc.
Nàng thức dậy thay quần áo rửa mặt, sau đó gọi Đường Bình đến.
“Đây là mười nén vàng, cô đi giúp tôi một chuyện” Cố Khinh Chu nói.
Đường Bình cung kính nhận lệnh.
Cố Khinh Chu liền hạ giọng, dặn dò Đường Bình những việc cần làm.
Đường Bình cung kính đáp: “Thiếu phu nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành”
“Đi đi” Cố Khinh Chu nói.
Đường Bình liền đi ra ngoài.
Cố Khinh Chu không ra ngoài, nàng yên lặng làm việc của mình.
Nhan Lạc Thủy hỏi nàng: “Cậu bắt đầu chuẩn bị rồi sao?”
“Đang chuẩn bị đây” Cố Khinh Chu mỉm cười.
Nàng thong thả kéo dài mười ngày, cho đến khi Đường Bình báo cáo chắc chắn, nói rằng mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, Cố Khinh Chu mới đi gặp Vi Nguyệt.