Cố Khinh Chu mời nhà họ Hạ là Lục tiểu thư, Hạ Tứ thiếu thế mà cũng đi theo.
Trong lòng nàng cực kỳ chán ghét người này.
Biết rõ Cố Khinh Chu đã kết hôn, hắn lại làm ra thái độ như vậy, không có chút nào gọi là đạo đức.
“Để ý người này” Cố Khinh Chu dặn dò đám thuộc hạ.
Thuộc hạ vâng lời.
Hạ Thần Cảnh bị từ chối, không có dây dưa, thản nhiên nói câu quấy rầy, liền rời đi trước.
Hạ Lục tiểu thư ngược lại rất ngại ngùng.
Gặp được Cố Khinh Chu, câu đầu tiên nàng nói là: “Thiếu phu nhân, tứ ca tôi thất lễ, đều là tôi quá vô dụng”
“Lục tiểu thư, cái váy thêu của cô thật tinh xảo, làm ở đâu vậy?” Cố Khinh Chu cố ý không tiếp lời nàng, chỉ là ánh mắt lộ ra kinh diễm nhìn xem y phục của Hạ sáu.
Hạ sáu ngẩn người, vội nói: “Nghe có vẻ ngại quá, đây là vú nuôi tôi tự tay làm”
Cố Khinh Chu nghe vậy, ánh mắt có chút thay đổi.
Hạ Lục tiểu thư không phát hiện, nàng đem tất cả kể cho Cố Khinh Chu, nàng từ nhỏ được vú nuôi chăm sóc lớn lên, hiện tại vú nuôi còn ở trong phủ.
Cố Khinh Chu nói: “Thật là đẹp mắt”
Nàng cảm xúc rất sâu.
Chờ Hạ Lục tiểu thư ngồi xuống, nàng thậm chí sờ một cái hoa mai trên váy của cô, biểu lộ hơi có vẻ trầm tư.
Hạ Lục tiểu thư chỉ cho là nàng cực kỳ yêu thích nghề thêu này, liền bảo đảm nói: “Thiếu phu nhân, tôi sẽ lấy số đo của cô, bảo vú nuôi tôi làm cho cô một cái váy nhé”
Cố Khinh Chu nói: “Vậy làm phiền cô”
Chủ đề đến đây, gần như đã phù hợp, Cố Khinh Chu cũng thuận nước đẩy thuyền, mời Hạ Lục tiểu thư uống trà đi dạo vườn hoa, sau đó nói đến dì của nàng là Tiết Oánh.
“Dì của cô trước kia, chồng bà ấy, chết như thế nào?” Cố Khinh Chu hỏi.
Nhắc tới chuyện này, Hạ Lục tiểu thư vẫn còn nhớ rõ.
“Bà ấy gả cho một nhà mở tiệm cầm đồ, chưa đến nửa năm đã phạm tội. Nhà kia họ Tề, bề ngoài là tiệm cầm đồ, trên thực tế lại thông đồng với bọn cướp, bọn họ chuyên môn giúp bọn cướp tiêu thụ đồ ăn cắp.
Tên quan quân kia sáu lòng, liên kết với quan phủ tiêu diệt nhà họ Tề, cả nhà họ Tề bị giết, chỉ có bà ấy giữ được mạng, đến nương tựa nhà chúng tôi.” Hạ Lục tiểu thư nói.
Nàng nói đến đây, lại cảm thấy gọi dì là quân pháp bất vị thân không thỏa đáng, hơi có điểm xấu hổ, bổ sung nói, “thật ra tôi không thích bà ấy”
Cố Khinh Chu lại trầm tư.
Nhà họ Tề là tiệm cầm đồ, đột nhiên bị điều tra ra có cấu kết với bọn cướp, cả nhà bị diệt; Mà Tiết Oánh tố cáo nhà chồng, ngược lại không bị ai chỉ trích, nhà họ Hạ còn thu nhận bà ta.
Cố Khinh Chu cố gắng lắm mới không để lộ ra vẻ âm trầm.
Nàng cười cười, suy xét đến tâm tư của Hạ sáu, thuận theo nàng, thản nhiên nói với Hạ Lục tiểu thư: “Dì của cô như vậy, nói dễ nghe là quân pháp bất vị thân, nói khó nghe là họa hại gia tộc”
“Đúng đúng đúng!” Hạ Lục tiểu thư mừng rỡ, Cố Khinh Chu nói trúng tâm tư của nàng, nàng không đợi Cố Khinh Chu nói hết đã vội vàng ngắt lời, coi Cố Khinh Chu như tri kỷ.
Hạ Lục tiểu thư thật sợ Cố Khinh Chu nói Tiết Oánh “đại nghĩa” gì đó.
Bất kể người ngoài nói như thế nào, Hạ sáu luôn cảm thấy Tiết Oánh không có ý tốt.
“Tôi không thích bà ta giả nhân giả nghĩa” Hạ sáu nói, “Thiếu phu nhân, vẫn là cô hiểu tôi!”
Cố Khinh Chu cười cười.
Hạ sáu tiếp tục nói: “Mẹ tôi nói, lúc trước dì tôi vốn được hứa hôn với một nhà họ Tề khác, nhà kia mở võ quán, coi như là họ hàng xa với nhà họ Tề mở tiệm cầm đồ kia.
Thế nhưng, bà ta chê người ta thô lỗ, sống chết không chịu, còn dùng thủ đoạn để cậu tôi đồng ý gả bà ta cho nhà họ Tề mở tiệm cầm đồ. Còn không phải là vì nhà họ Tề mở tiệm cầm đồ cho sính lễ cao hơn.
Loại người như vậy, thấy sang bắt quàng làm họ, nếu bà ta có gì là đại nghĩa, tôi chết cũng không tin. Nhà họ Tề mở tiệm cầm đồ xảy ra chuyện, còn chưa biết là chuyện gì đây.
Nhìn kết quả này, có lẽ lúc trước bà ta cố ý gả qua đó, mưu đồ tài sản của người ta cũng không chừng. Nếu không, người ta làm ăn mấy chục năm không có chuyện gì, sao đến lượt bà ta ăn tết lại thông đồng với bọn cướp?”
Cố Khinh Chu ánh mắt đen nhánh hơi lóe lên.
Nàng nhìn Hạ sáu, ra vẻ kinh ngạc nói: “Lục tiểu thư, cô thật có kiến thức!”
Hạ sáu mừng rỡ.
Mỗi lần nàng nói dì mình không tốt, người ngoài đều phản bác nàng, hoặc là trách nàng không được ăn nói lung tung.
Lần này, Cố Khinh Chu không chỉ tin tưởng suy đoán của nàng, còn khen nàng có kiến giải, Hạ Lục tiểu thư lập tức hưng phấn lên.
Những việc này, đều là chuyện trước khi Tiết Oánh vào nhà họ Hạ, Cố Khinh Chu cũng phái người đi điều tra qua.
Nàng đều biết.
Mà nàng cảm thấy hứng thú, là chuyện sau khi Tiết Oánh vào nhà họ Hạ.
Hạ Lục tiểu thư tin tưởng Cố Khinh Chu, cũng nguyện ý nói chuyện với Cố Khinh Chu, chủ đề càng ngày càng sâu.
“Dì của cô nghiễm nhiên đã đè đầu cưỡi cổ mẹ cô trong nhà rồi” Cố Khinh Chu nói.
Nhắc tới chuyện này, Hạ Lục tiểu thư lập tức tức giận.
Nàng lại tủi thân lại tức giận.
“Cô cũng nhìn ra rồi!” Hạ Lục tiểu thư lòng chua xót cùng tức giận, biến thành một cỗ bất lực, thanh âm cũng mềm nhũn, “Nhà chúng tôi đúng là như vậy, ngoại trừ tôi, không ai bênh hông mẹ tôi”
Việc này, Cố Khinh Chu cũng không nghĩ ra.
“Cụ thể là chuyện gì xảy ra?” Cố Khinh Chu hỏi.
“Chuyện này, một hai câu cũng nói không rõ” Hạ Lục tiểu thư thở dài, tựa hồ không biết bắt đầu từ đâu.
Cố Khinh Chu liền mời nàng trở lại phòng khách ngồi xuống, sau đó sai người bưng trà lên.
Vừa uống trà, Cố Khinh Chu bảo Hạ Lục tiểu thư kể từ đầu.
“Lúc mẹ tôi mới về nhà họ Hạ, do duyên phận với bà nội tôi không sâu, hai người hay xảy ra va chạm. Chỉ là ngại mặt mũi, không muốn trở mặt thôi.
Sau khi dì tôi đến, bà nội tôi rất thích bà ấy, còn nói muốn nhận dì tôi làm con nuôi, cho bà ấy rất nhiều y phục trang sức, đối xử với dì tôi cực kỳ coi trọng và yêu thích.
Người làm trong nhà đều nói, từ lúc đó mẹ tôi trong lòng không thoải mái, sau đó quan hệ với bà tôi càng thêm xấu đi.
Mẹ chồng nàng dâu mỗi lần đều tranh cãi, cha tôi ở giữa khó làm người, dần dần cũng sinh lòng oán trách mẹ tôi, càng thêm thiên vị bà nội tôi và dì tôi.
Sau đó, Nhạc Thành xảy ra chiến tranh, lúc cha tôi mang theo cả nhà chạy nạn, mẹ tôi đã sắp xếp người cố ý để lạc mất xe ngựa của dì tôi và bà nội tôi, mã phu thì tự mình cưỡi ngựa chạy, bỏ mặc xe ngựa lại.
Chuyện này vốn không có gì, lúc ấy cả Nhạc Thành loạn thành một đoàn, bỏ lại hai người chỉ là chuyện nhỏ. Có ai ngờ được, hai anh trai tôi cũng ở trên xe ngựa đó ”
Cố Khinh Chu nghe vậy, toàn thân lạnh toát.
Tiết Oánh thật sự là từng bước một đẩy tỷ tỷ nàng vào chỗ chết.
Bà ta lợi dụng mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu nhà họ Hạ, lợi dụng việc những đứa trẻ không đề phòng dì, lợi dụng lòng ghen tỵ và hiếu thắng của Hạ phu nhân, bức bách Hạ phu nhân ra tay.
Đương nhiên, chiêu cuối cùng của Hạ phu nhân cũng rất tàn nhẫn.
Tiết Oánh đây là mượn dao giết người, bản thân không dính chút máu nào, còn có thể khiến đối phương tự tìm đường chết.
Hạ phu nhân cũng có lỗi, sai ở chỗ không đủ mưu mô, đoán chừng là người hiền lành.
“Anh cả tôi lúc đó cũng mười bốn tuổi rồi, tứ ca bảy tuổi, cũng đã hiểu chuyện” Hạ sáu nói đến đây, thanh âm chậm rãi hạ thấp.
Bọn nhỏ chứng kiến hành động của mẹ, chúng bị chính mẹ mình bỏ rơi vào lúc sợ hãi nhất, loại cảm giác này, chỉ sợ cả đời này cũng không thể nào quên được.
“Dì tôi kéo hai anh tôi, cõng bà nội tôi trên lưng, đi khắp nơi cầu xin giúp đỡ, mài rách cả chân, mới được một nhà người ta đồng ý cho đi nhờ xe bò, chở bốn người bọn họ về quê” Hạ Lục tiểu thư tiếp tục nói.