Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Chạy!

Chương 529: Ngụy thanh hàn không thấy

Chương Trước Chương Tiếp

Cố Khinh Chu rời khỏi Tư công quán lúc đó đã mười giờ trưa.

Cô về ngôi nhà mới, chờ đợi kế hoạch của mình được thực hiện.

Cùng lúc đó, Cố Khinh Chu nhận được điện báo của Tư Mộ.

“Anh bình an, đừng xem” Điện báo của Tư Mộ vô cùng ngắn gọn.

Trong bốn chữ ngắn ngủi, Cố Khinh Chu hiểu được nội dung, xác định là do chính tay Tư Mộ gửi.

Có điều Cố Khinh Chu cảm thấy, Tư Mộ lúc nào cũng ngắn gọn như vậy, mật hiệu giữa bọn họ, có thể sẽ bị người khác giải mã.

Vì vậy, Cố Khinh Chu nhắn lại: “Học hành thế nào, ăn uống ra sao, thời tiết có tốt không, rất nhớ nhà? Sư mẫu khỏe không, em và chị Phan đều khỏe, cha mẹ cũng khỏe”

Đây là hy vọng lần sau Tư Mộ báo bình an, có thể viết dài thêm một chút.

Tư Mộ rất nhanh đã gửi lại.

Tất cả câu hỏi của Cố Khinh Chu, anh đều giải đáp, hơn nữa còn mang theo mật hiệu của hai người.

Anh hiểu ý của Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu thở phào nhẹ nhõm.

Lại qua hai ngày, Tư Vũ vẫn chứng nào tật nấy, ngày nào cũng đến thăm Ngụy Thanh Hàn.

Trong trại giam có lời đồn.

“Thiếu phu nhân, người trong trại giam nói, Tam thiếu gia đã phải lòng người đẹp, đừng đối xử với tù nhân như người đẹp, như vậy bọn họ cũng khó xử” Phó quan báo cáo cho Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu đang ăn sáng, nghe vậy liền buông đũa xuống.

Cô không biết nên khóc hay nên cười.

“Người đẹp?” Cố Khinh Chu nhớ tới dung mạo tuyệt trần của Ngụy Thanh Hàn, đúng là rất dễ dàng khiến người ta nhớ nhung.

Không chỉ Cố Khinh Chu nghĩ như vậy, mà những lão binh thô kệch kia cũng nghĩ như vậy.

Yêu mến người đẹp không tính là phong lưu, nhưng cũng không thể coi là kỳ quái.

Cố Khinh Chu biết, trong các kỹ viện ở Nhạc Thành, có cả quán Nam Phong.

Cố Khinh Chu nói: “Không sao, để cậu ta đi đi”

Đã muốn tìm đường chết, Cố Khinh Chu sẽ không ngăn cản, cứ mặc kệ hắn ta.

Tư Vũ dường như cố tình đối nghịch với Cố Khinh Chu, ngày nào cũng phải đi thăm Ngụy Thanh Hàn.

Nhận được ám chỉ của Cố Khinh Chu, người trong trại giam nhắm mắt làm ngơ, mặc kệ Tư Vũ muốn làm gì thì làm.

Trong lòng Ngụy Thanh Hàn, đã sớm có chủ ý.

Vì vậy, vào một buổi chiều nửa tháng sau, Cố Khinh Chu nhận được điện thoại từ trại giam.

“Thiếu phu nhân, Ngụy Thanh Hàn không thấy đâu”

Cố Khinh Chu khẽ cười.

Cô nhìn phó quan của mình, dặn dò: “Làm theo kế hoạch đi”

Sau đó, cô tự mình đến trại giam một chuyến.

Trại giam ở ngoại ô, xe rời khỏi thành phố, lúc đến doanh trại thì trời đã tối hẳn.

Còi báo động vang lên không ngừng.

Giám ngục chờ ở cửa, nhìn thấy Cố Khinh Chu, cung kính chào hỏi.

Cố Khinh Chu đi một đôi giày cao gót, giẫm trên con đường nhỏ lát gạch vụn, di chuyển không tiện, vì vậy cô đi rất chậm.

“Đừng vội, từ từ nói cho tôi nghe” Cố Khinh Chu vừa đi vào trong vừa nói.

Giám ngục bẩm báo: “Hồ phó tướng vẫn còn ở đây, Ngụy thị trưởng cũng vậy”

Cố Khinh Chu gật đầu.

Cô đi đến văn phòng của phó tướng trại giam.

Vừa vào cửa, Hồ phó tướng và Ngụy thị trưởng liền đứng dậy, cung kính chào: “Thiếu phu nhân”.

“Mời ngồi” Cố Khinh Chu thong thả ngồi xuống ghế, rồi mới nói chuyện với phó tướng và Ngụy thị trưởng.

Sắc mặt Ngụy thị trưởng tái nhợt.

Cố Khinh Chu nhìn ông ta, không hỏi chuyện Ngụy Thanh Hàn mất tích trước, mà hỏi Ngụy thị trưởng: “Đã trễ thế này rồi, sao ngài còn ở đây?”

Sắc mặt Ngụy thị trưởng càng thêm trắng bệch.

Hồ phó tướng giải thích: “Là Ngụy Thanh Hàn, đột nhiên nó muốn gặp cha nó. Ngụy thị trưởng đã hai tuần rồi không đến thăm, Ngụy Thanh Hàn có một lần xin cơ hội, hôm nay nó dùng rồi”

Ngụy thị trưởng nói: “Không phải tôi không đến, mà là…”

Là Tư Vũ nhắn cho Ngụy thị trưởng, nói Ngụy Thanh Hàn gần đây trong tù cảm xúc không ổn định, rất không muốn nhìn thấy Ngụy thị trưởng.

Nếu Ngụy thị trưởng đi gặp nó, nó sẽ sinh ra tâm lý phẫn nộ, từ đó tự sát.

Ngụy Lâm nghe xong lời này, lại nghĩ tới chuyện thằng nhóc kia gây ra cho ông ta, càng thêm không muốn tới, cho nên thật sự hai tuần không đến thăm.

Lời này, ông ta do dự một chút, vẫn là nói chi tiết cho Cố Khinh Chu: “Là Tư Tam thiếu, cậu ta bảo tôi đừng tới”

Cố Khinh Chu ra vẻ đã rõ: “Thì ra là vậy”

Thì ra là vậy?

Cô ta biết?

Ngụy Lâm kinh ngạc nhìn Cố Khinh Chu, không biết Cố Khinh Chu rốt cuộc có ý gì.

Lời nói của Tư Vũ, lúc ấy Ngụy Lâm không nghĩ nhiều, vẫn coi Tư Vũ là bạn tốt của Ngụy Thanh Hàn, bây giờ nhìn thái độ của Cố Khinh Chu, chẳng lẽ là…

Trong lòng Ngụy Lâm nghiêm nghị, đột nhiên cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Chẳng lẽ Cố Khinh Chu nhất định phải Ngụy Thanh Hàn chết, mới bằng lòng dừng tay sao?

Ý nghĩ chợt lóe lên, Ngụy Lâm nhìn về phía Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu đã dời mắt, hỏi Hồ phó tướng: “Sao lại phát hiện Ngụy Thanh Hàn không thấy?”

“Buổi chiều sau khi điểm danh, có mấy tù nhân đánh nhau, lúc ấy rất hỗn loạn. Giám ngục đưa những tù nhân khác đi, lúc này thì không thấy Ngụy Thanh Hàn đâu nữa” Hồ phó tướng nói.

Cố Khinh Chu nhíu mày.

Ngụy thị trưởng cũng nhíu mày.

Thời gian ngắn ngủi như vậy, Ngụy Thanh Hàn đi đâu được?

“Giám ngục hỏi Ngụy Thanh Hàn đâu, có người nói cha Ngụy Thanh Hàn đến, giám ngục liền đi kiểm tra những tù nhân khác. Chờ xong việc, khoảng mười phút sau, lại đi xem Ngụy Thanh Hàn, phát hiện Ngụy thị trưởng vẫn đang đợi, hai bên lỡ nhau…” Hồ phó tướng nói.

Ngụy Thanh Hàn chính là lợi dụng điểm này, đoán chắc thời gian, khơi mào tranh chấp giữa các tù nhân, gây ra hỗn loạn.

Sau đó, giám ngục phát hiện nó không thấy, còn tưởng nó lúc điểm danh được đưa đi gặp Ngụy thị trưởng.

Vừa vặn mọi người đều biết, hôm nay nó xin Ngụy thị trưởng đến.

Cố Khinh Chu nhìn ra ngoài, ánh mắt như nước thu: “Ngụy thị trưởng, con trai ngài thật là mưu trí! Nói gì thì nói, ngay cả ngài cũng bị nó lợi dụng”

Ngụy Lâm đã tức giận đến cực điểm.

Thằng nhóc thối tha này!

Ngụy Thanh Hàn không quan tâm đến an nguy của Cố gia, không quan tâm đến cha ruột, vì một suy đoán “có lẽ”, không phải nói Ngụy Thanh Gia đã chết, đổ hết tội lỗi lên đầu Cố Khinh Chu.

Vì báo thù, nó đắc tội với quân chính phủ, khiến Ngụy thị trưởng lâm vào tình cảnh nguy hiểm.

Bây giờ, nó lại gọn gàng linh hoạt kéo Ngụy thị trưởng xuống nước, trực tiếp dùng ông ta làm kế hoạch chạy trốn!

Tâm tư thâm sâu, kế hoạch tỉ mỉ, dụng tâm ác độc!

Trong lòng Ngụy Thanh Hàn, căn bản không có cha, cũng không có gia tộc!

Quá vô liêm sỉ!

“Thiếu phu nhân, tìm được nó rồi, xin cô giải quyết công việc, tôi tuyệt đối không can thiệp” Ngụy Lâm nói.

Ngụy Lâm đã hết cách.

Ngụy Thanh Hàn đây là muốn ông ta chết a!

Tư Vũ, Ngụy thị trưởng, tất cả đều là quân cờ của Ngụy Thanh Hàn. Ngụy Thanh Hàn cũng có mưu kế, hơn nữa còn rất giỏi. Nó lúc trước thua trong tay Cố Khinh Chu, chỉ là vì tin tức của nó không nhanh nhạy bằng Cố Khinh Chu, nhân thủ không dồi dào bằng Cố Khinh Chu.

Vì muốn chạy trốn, nó không tiếc lợi dụng tất cả.

“Kế hoạch này cũng không tệ” Cố Khinh Chu cười nói, “Ngụy thiếu quả nhiên là thừa hưởng tài năng của Ngụy thị trưởng, rất có đầu óc”

Trong lòng Ngụy Lâm dâng lên một cỗ hàn ý.

Cố Khinh Chu quay đầu, lại hỏi Hồ phó tướng: “Thời gian trước sau ngắn như vậy, sao không cho người điều tra người ra vào? Có lẽ, nó chính là nhân lúc hỗn loạn mà trốn ra ngoài?”

“Đã kiểm tra rồi, Thiếu phu nhân” Hồ phó tướng nói, “Lúc đó, đúng là có một chiếc xe đi ra”

“Xe của ai?” Cố Khinh Chu hỏi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)