Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Chạy!

Chương 487: Ngươi cái nào chữ nghe không hiểu?

Chương Trước Chương Tiếp

Cố Khinh Chu đứng ở dưới mái hiên.

Tư Mộ đứng cách nàng không xa.

Mấy người em họ cũng đang lén lút nghe ngóng, Cố Khinh Chu cũng nghiêng tai, nghe động tĩnh trong phòng.

Chỉ có Tư Mộ thờ ơ.

“Chị dâu hai, anh cả có thật sự muốn đánh gãy chân A Tuấn không?” Một người em họ hỏi.

Cố Khinh Chu nói: “Dọa hắn thôi. Thật sự đánh gãy, anh cả nhà em nuôi A Tuấn cả đời sao?”

Dưới mái hiên mọi người cùng cười lên.

Ánh mắt Tư Mộ như mũi tên, đột nhiên quét qua.

Cố Khinh Chu cầm Tư Hành Bái ra nói đùa, chạm đến điều cấm kỵ của Tư Mộ.

Hắn rất chán ghét kiểu này.

Cố Khinh Chu im lặng, không nói gì nữa, tiếp tục nghe lén.

“Cô ta căn bản không có mang thai!” Bọn họ nghe thấy giọng nói của Tư Hành Bái, “Cô ta đã khai báo, đêm đó chỉ là chuốc say cậu, cái gì cũng không có xảy ra, cậu căn bản không ngủ với cô ta!”

Mấy người đang nghe lén dưới mái hiên, cũng nín thở.

Một người em họ nói: “May quá may quá, nếu không ba thật sự sẽ đánh chết A Tuấn!”

“Không có xảy ra chuyện gì là tốt rồi, vẫn còn có thể cứu vãn” Một người khác cũng nói.

Cố Khinh Chu không nói gì.

Tư Mộ cũng chậm rãi quay mặt đi chỗ khác, không nhìn Cố Khinh Chu và mọi người.

Một giờ sau, bà cụ mới từ trong nhà đi ra.

Người không có việc gì giải tán, Cố Khinh Chu và Tư Mộ cùng bà cụ trở về phòng.

Tư Hành Bái cũng đi theo.

Sau khi trở về, bà cụ biết Cố Khinh Chu và Tư Mộ cũng phái người đi điều tra, bọn họ hẳn là đã biết được chân tướng sự việc.

Có thể là bà cụ thật sự mệt mỏi, không muốn nói, liền để Tư Hành Bái nói thay.

Tư Hành Bái nói: “Là Vương thị chuốc rượu A Tuấn, hai người cởi quần áo ngủ cùng nhau, Vương thị giả vờ nói mình mang thai, sau đó khăng khăng nói nhà chúng ta không dung được cô ta, phải để A Tuấn mang theo cô ta chạy trốn, giữ lại đứa bé.

A Tuấn để lại thư nhà, như vậy hắn một ngày không trở về nhà cũng sẽ không ai nghi ngờ, rất thuận lợi mê man hắn, giấu ở hầm chứa rau quả dưới lòng đất tiệm cơm Bảo Di.”

Vương thị sau khi giấu A Tuấn xong, một đường trốn về Tô Châu, lại bảo A Tuấn để lại thư, nhà họ Tư chắc chắn sẽ cho rằng hắn đi Tô Châu, đến lúc đó hoàn toàn ngược lại, nhà họ Tư tìm không thấy A Tuấn, Vương thị liền có thể đưa ra yêu cầu của mình.

Không ngờ, tất cả những điều này đều bị Tư Hành Bái dễ dàng nhìn thấu.

“Cô ta năm nay cũng ba mươi ba rồi, A Tuấn mới mười lăm, cô ta dụ dỗ A Tuấn, thành công mang thai tự nhiên muốn chạy trốn, A Tuấn lúc ấy cũng nghĩ như vậy, trong nhà nhất định không dung được người vợ như vậy, thậm chí dì cả cũng không được” Tư Hành Bái nói.

Đàn ông rất khó cưỡng lại sự quyến rũ của phụ nữ.

A Tuấn chưa trải sự đời, càng dễ dàng bị lừa gạt.

Vương thị không có chút vẻ gì già nua, chỉ có sự quyến rũ trưởng thành của người phụ nữ. Loại phụ nữ này, dễ dàng nhất khơi gợi ham muốn của thiếu niên mới lớn.

Hơn nữa, A Tuấn trong nhà không phải con trưởng cũng không phải con út, không được cưng chiều lắm, mẹ hắn dành cho hắn tình yêu không đủ nhiều.

Thế là, hắn từ chỗ Vương thị có được tình yêu lại có được tình thương của mẹ.

Phương hướng quái dị, khiến cho một lòng nghiên cứu học tập, không có kinh nghiệm xã hội A Tuấn gần như hỏng mất, cuối cùng khi biết được tất cả đều không thể vãn hồi, dứt khoát mang theo tiền cùng Vương thị bỏ trốn.

“Nhị thẩm con còn nói, nên sắp xếp hai nha hoàn sạch sẽ hầu hạ trong phòng nó” Bà cụ cười lạnh, “Bây giờ là thời đại nào rồi, ngay cả lão thái bà này cũng biết chuyện động phòng nha hoàn là chuyện xưa rồi”

Nói xong lại chỉ vào Tư Hành Bái và Tư Mộ, “Anh em các con khi còn bé, ai có người chăm sóc trước mặt? Các con không phải cũng tốt sao? Chỉ có mỗi A Tuấn gây ra chuyện này, có thể thấy được đứa nhỏ này tương lai không có tiền đồ gì”

Cố Khinh Chu cảm thấy, tương lai A Tuấn là người tài giỏi về học thuật.

Hắn làm việc này, ngược lại là rất biết biến hóa, hơn nữa còn nghĩ ra biện pháp rất cao tay.

Có sở trường ắt có sở đoản.

Đã học hành tốt, thì tâm cơ tự nhiên là kém một chút.

“Vấp ngã một lần khôn ra một chút mà” Cố Khinh Chu cười nói, an ủi bà cụ, “Còn nhỏ tuổi bị thất bại cũng là chuyện tốt, có thể giúp trưởng thành”

Bà cụ bớt giận một chút.

“Người khác cố ý lợi dụng, thì khó lòng đề phòng” Tư Hành Bái nói, “đây không phải lỗi của A Tuấn”

Lúc nãy mắng em họ rất hung, bây giờ lại muốn nói giúp hắn.

Bà cụ nhìn Tư Hành Bái, càng xem càng vừa lòng.

“Cũng là đạo lý này, có người cố ý gài bẫy người khác, trúng kế cũng không mất mặt, hổ dữ cũng có lúc ngủ gật” Tâm trạng bà cụ rất tốt.

Lúc rời khỏi Tư công quán, Cố Khinh Chu chuẩn bị cùng Tư Mộ lên xe, Tư Mộ nhớ tới cái gì, nói với Tư Hành Bái: “Mời anh lập tức đưa Lý Thắng trở về nhà giam quân đội”

Tư Hành Bái không cho là chuyện lớn: “Chỉ là một tù nhân thôi”

“Anh đừng có giở trò, đó là tội phạm đặc biệt” Tư Mộ lạnh lùng nói, “Lập tức đưa hắn ta trở về”

“Được rồi” Tư Hành Bái thuận miệng đáp.

Nhìn bộ dạng của hắn, rõ ràng là không muốn trả lại.

Tư Mộ còn muốn nói gì đó, lại nhìn thấy ánh mắt của Tư Hành Bái, rơi trên người Cố Khinh Chu.

Ngay trước mặt Tư Mộ, Tư Hành Bái đột nhiên cao giọng nói: “Khinh Chu, em biết anh muốn gì đúng không?”

Cố Khinh Chu nhíu mày.

“Đừng chờ anh tự mình ra tay” Tư Hành Bái nhếch môi, nụ cười tà mị lan ra, anh tuấn đến cực hạn, đồng thời lại lộ ra vẻ không có ý tốt.

Tư Mộ nhìn Cố Khinh Chu.

Sắc mặt Cố Khinh Chu âm trầm.

Tư Hành Bái đã trì hoãn hai ngày, thật sự không rảnh đợi thêm nữa, hắn lên xe của mình.

Xe chạy, Tư Hành Bái hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay với Cố Khinh Chu, bộ dáng rất ân cần.

Lông mày Tư Mộ càng nhíu chặt hơn.

“Hắn ta nói gì vậy?” Tư Mộ hỏi Cố Khinh Chu.

“Không có gì” Cố Khinh Chu nói, “anh vẫn luôn đứng đây, hắn ta nói gì anh đều nghe thấy”

Sắc mặt Tư Mộ đột nhiên thay đổi.

“Em gạt tôi?” Giọng nói Tư Mộ nghiêm khắc, lập tức nắm lấy cánh tay Cố Khinh Chu.

Hắn nắm đến nỗi Cố Khinh Chu đau nhức.

“Cái này gọi là qua loa?” Cố Khinh Chu cười lạnh, “Hắn ta nói, anh có chữ nào nghe không hiểu?”

Tư Mộ càng tức giận.

Hắn đương nhiên không hiểu, bởi vì Tư Hành Bái nói ám ngữ, chỉ có hắn và Cố Khinh Chu mới hiểu, Tư Mộ làm sao có thể biết?

Cố Khinh Chu lại một mặt lạnh nhạt, rút tay ra, xoay người lên xe, không đợi Tư Mộ liền bảo tài xế lái xe đi.

Nàng thật sự không muốn về nhà.

Gần đây gặp Tư Hành Bái một lần, liền bớt đi một phần kiên nhẫn duy trì cuộc hôn nhân thỏa thuận này.

Cố Khinh Chu không ghét Tư Mộ, nàng chỉ chán ghét chính mình —— chán ghét bản thân sa vào cuộc hôn nhân hoang đường này. Cho nên nàng nói chuyện không khách khí, chỉ vì Tư Mộ đụng trúng họng súng.

Nàng về nhà mẹ đẻ trước.

Lấy ra hai thỏi vàng lớn, cất vào túi xách, Cố Khinh Chu nghĩ: “Lần trước đã đồng ý với Có Chút, sẽ giúp đỡ cô bé đi du học”

Cố Khinh Chu định cho Hà Vi hai thỏi vàng.

Mấy ngày nay, Hà Vi vẫn luôn chuẩn bị chuyện du học. Đồ đạc trong nhà, mẹ và em gái giúp cô thu dọn, chuyện trường học, vé tàu, hộ chiếu, Bạch Toa toàn quyền phụ trách.

Như vậy, cảm giác áy náy của Bạch Toa rốt cục cũng giảm bớt rất nhiều.

“Đến Bách Thảo Đường, phố Hà Thị” Cố Khinh Chu đi ra ngoài, bảo người lái xe chuẩn bị xe.

Người lái xe vâng dạ.

Xe một đường thuận lợi.

Sau khi xuống xe, Cố Khinh Chu trực tiếp đi xem Hà Vi.

Vết thương của Hà Vi đã kéo da non, nhiệt độ bên trong tan đi, không tổn thương đến gân cốt, đã có thể xuống giường đi lại.

Chỉ là rất đau.

Cô chống nạng, được em gái dìu, mỗi ngày đều phải đi dạo trong sân.

Cố Khinh Chu đến đây, vừa hay nhìn thấy Hà Vi.

Hà Vi ngẩng mặt lên, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, tràn đầy ý cười: “Chị, chị đến rồi sao?”

Nói xong, liền để em gái đi chơi.

Cố Khinh Chu tự mình dìu cô đi.

“Mấy ngày nay thế nào?” Cố Khinh Chu hỏi.

“Rất tốt, chỉ là tối hôm qua hơi đau nhức, làm em cả đêm không ngủ ngon, sáng sớm uống thuốc lại đỡ rồi, bây giờ không sao” Hà Vi cười nói.

Tinh thần cô rất tốt.

Chỉ là, vết thương sâu trong lòng cô, e là giống như vết sẹo trên đùi, không cách nào phai mờ.

Hà Vi chưa bao giờ làm phiền người khác, cũng đã quen báo tin vui, giấu tin buồn.

“Vậy là tốt rồi” Cố Khinh Chu nói, “phải nghỉ ngơi cho nhiều”

Nàng muốn an ủi Hà Vi vài câu, Hà Vi liền chuyển chủ đề.

Cố Khinh Chu bây giờ cái gì cũng chiều theo Hà Vi, nàng biết ủng hộ và yêu thương còn quan trọng hơn bất kỳ lời khuyên nhủ nào.

“Lần trước chị đã nói, phải giúp đỡ em đi du học” Cố Khinh Chu nói.

Hà Vi vội vàng nói: “Chị bận rộn đến hồ đồ rồi sao? Em có chi phí chung mà”

Cố Khinh Chu biết việc học sinh xin học bổng rất khó khăn, lúc trước Hình Dày Đặc chính là như vậy, bị bạn học xem thường. Về sau, mọi người mới biết, cha cậu ta là quan lớn ở chính phủ Bắc Bình.

“Tình huống bên ngoài chị không rõ lắm, chị vẫn hi vọng sau khi em ra nước ngoài, hãy đặt việc học lên hàng đầu, đọc nhiều sách” Cố Khinh Chu nói.

Nói xong, nàng lấy ra hai thỏi vàng đưa cho Hà Vi.

Hà Vi kinh ngạc nhìn số tiền lớn như vậy, vội vàng xua tay không cần.

Cố Khinh Chu liên tục thuyết phục, cuối cùng nói: “Cứ cầm đi. Em thật sự không dùng đến, học xong về nước trả lại cho chị”

Hà Vi biết Cố Khinh Chu không phải người giả dối, hơn nữa bây giờ nàng có tiền, có thể lấy ra được, không nhận liền phụ lòng tốt của Cố Khinh Chu.

“Cảm ơn chị, em nhất định sẽ học hành thật tốt” Hà Vi nói.

Cố Khinh Chu gật đầu, trong lòng rất vui vẻ.

Mỗi lần nhìn thấy Hà Vi, Cố Khinh Chu đều có thể nhìn thấy hy vọng.

Nghe nói Cố Khinh Chu đến, Hà Mộng Đức vội vàng đi tới.

“Con đến rồi, ta có việc tìm con” Hà Mộng Đức cười nói, “Ngải thầy thuốc đã đến, bác sĩ Vương cũng đã đến hai lần hỏi khi nào con đến”

Cố Khinh Chu cười.

Hà Mộng Đức mời Cố Khinh Chu ra ngoài.

Hai người ngồi xuống trong phòng khám nhỏ, Hà Mộng Đức muốn nói lại thôi.

Cố Khinh Chu hỏi ông làm sao vậy.

“Thật sự muốn truyền bá phương thuốc và y thuật của Mộ gia ra ngoài sao, còn truyền cho cả người nước ngoài?” Đến nay Hà Mộng Đức vẫn không thể tiếp nhận được.

Trung y từ xưa đến nay chưa từng có quy củ như vậy.

Cố Khinh Chu trầm ngâm.

Phương thuốc và y thuật của nàng, căn bản không phải của Mộ gia. Sư phụ của Cố Khinh Chu là người đứng ra mở tiệm thuốc Đông y ở Bắc Bình, địa vị của ông ấy không cao, căn bản không thể nào là người của Mộ gia.

Y thuật của ông ấy cao siêu, cuối cùng chỉ có một mình Cố Khinh Chu là truyền nhân, không có học trò khắp thiên hạ.

Cố Khinh Chu không biết tên của ông ấy, cũng không biết quá khứ của ông ấy.

“Dượng, con hiểu ý của dượng.” Cố Khinh Chu nói, “Nếu là hai mươi năm trước, ngành nghề Trung y khó khăn, con cũng sẽ không làm như vậy.

Nhưng hôm nay thời đại thay đổi, ngay cả hoàng đế cũng không còn. Dượng, nền tảng của Hoa Hạ chúng ta đang thay đổi, y thuật cũng phải thay đổi.”

“Ta chỉ nói một chút thôi” Hà Mộng Đức nhớ tới Ngải thầy thuốc ở bệnh viện của giáo hội Mỹ, tận tâm tận lực cứu chữa Hà Vi, thật sự cảm thấy y thuật không có biên giới và phân biệt chủng tộc.

Làm việc cùng nhau, đều là lịch sử bình luận, bọn họ là người của hiện tại, làm được việc không thẹn với lòng, dốc hết toàn lực là được rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)