Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Chạy!

Chương 469: Biết làm cơm nam nhân

Chương Trước Chương Tiếp

Cố Khinh Chu và Tư Mộ đêm nay đều không thể ngủ ngon, hai người bọn họ đàm luận thật lâu, thậm chí suy đoán rõ ràng khả năng có biến cố.

Cố Khinh Chu nhạy cảm, không cho phép bản thân an tâm.

Thái Trường Đình từng ở Nhật Bản nhiều năm, làm người cũng âm dương quái khí, chẳng lẽ hắn thật sự không có con đường khác?

“Tôi đã sắp xếp người, ứng phó biến cố” Cố Khinh Chu nói.

Nàng lần này ngay cả ân tình của Trương gia cũng dùng ra, chính là muốn dồn Thái Trường Đình vào chỗ chết.

Thái Trường Đình mỗi lần đối phó bọn họ, cũng là tàn nhẫn như vậy, Cố Khinh Chu không muốn giữ hắn nữa.

“Chỉ mong sẽ không xảy ra biến cố” Tư Mộ nói.

Hai người lại uống một chút rượu, đến tận sáng mới lên lầu ngủ.

Cố Khinh Chu không phải người trong Hồng Môn.

Người trong Hồng Môn hành nghề theo phép tắc, hết sức kiêng kị người ngoài xem xét.

Chỉ là rất nhiều người đều đang chú ý chuyện này, bao gồm cả thám tử của Cố Khinh Chu.

Cả ngày hôm sau, Cố Khinh Chu đều đang đợi tin tức Thái Trường Đình bị bắt.

Lúc hoàng hôn, ánh chiều tà rực rỡ trải dài trong sân, phủ lên cả vườn cây xanh um tùm một màu vỏ quýt hà áo.

Cố Khinh Chu bưng một chiếc ly sứ xương mạ vàng màu hồng, dựa vào khung cửa sổ uống nước, lặng lẽ suy nghĩ.

Lúc này, điện thoại reo lên.

“Thiếu phu nhân, xong rồi, Trường Đình bị Hồng Môn xử tử theo môn quy” Thám tử nói.

Cố Khinh Chu kinh ngạc.

Cứ như vậy?

Ngay cả đến trước khi bị xử tử, cũng không có bất kỳ sự đảo ngược nào? Thái Trường Đình chết rồi, bị Hồng Môn dùng gia quy xử tử. Cố Khinh Chu đã giải quyết xong một tên địch, lại không chọc giận Hồng Môn, chấm dứt thù hận.

Kỳ thực, ngày hôm đó trong lúc hỗn loạn Cố Khinh Chu có thể gọi Tư Mộ đánh chết Thái Trường Đình.

Chỉ là, nếu người chết tại Tư gia, Hồng Môn có thể sẽ giảm nhẹ tội cho Thái Trường Đình, ngược lại truy cứu Cố Khinh Chu tội giết chết Long đầu phân đà của Hồng Môn, Cố Khinh Chu được một mất mười.

“Chẳng lẽ mình vẫn đánh giá cao Thái Trường Đình?” Cố Khinh Chu kinh ngạc. Nàng sau lưng vẫn còn rất nhiều thủ đoạn chưa thi triển, chờ khi tra tấn Thái Trường Đình để hắn vạn kiếp bất phục.

Hắn lại chết nhanh như vậy sao?

“Thật sự chết rồi?” Cố Khinh Chu hỏi.

“Đúng” Thám tử khẳng định nói.

Cố Khinh Chu gật đầu: “Được, các người ở lại thêm mấy ngày nữa, có manh mối gì báo cho tôi”

Đối phương đáp lời, cúp điện thoại.

Cố Khinh Chu cầm điện thoại, trầm mặc thật lâu.

Nàng tự nhiên biết kế hoạch của mình vô cùng thuận lợi, cũng biết tâm trí của mình chưa đến mức thua kém Thái Trường Đình, có thể Thái Trường Đình từ đầu đến cuối biểu hiện, cũng không bằng ý của Cố Khinh Chu.

Bây giờ, hắn đã chết.

“Làm sao vậy?” Tư Mộ trở về, trong phòng không bật đèn, ánh sáng lúc hoàng hôn mờ ảo, chỉ thấy Cố Khinh Chu cầm điện thoại ngẩn người.

Hắn hỏi làm sao vậy, Cố Khinh Chu không trả lời.

“Khinh Chu?” Tư Mộ lại gọi.

Cố Khinh Chu hoàn hồn, đặt điện thoại xuống, chuyển mắt nhìn Tư Mộ nói: “Thái Trường Đình thật sự bị Hồng Môn vạn đao băm thây”

Tư Mộ cũng sững sờ, sau đó cười nói: “Kế hoạch của em rất tốt!”

Trong lòng Tư Mộ, Cố Khinh Chu về mặt mưu trí không ai sánh bằng. Ngay cả những chính khách mưu lược hơn người, cũng sẽ thua dưới tay Cố Khinh Chu.

Thái Trường Đình thất bại, là hợp tình hợp lý.

Tư Mộ thậm chí cảm thấy, Cố Khinh Chu thật sự là vẫn luôn đánh giá cao Thái Trường Đình.

Thái Trường Đình có thể lợi hại bao nhiêu chứ?

Lần lượt giao tranh, những kế hoạch của Thái Trường Đình, mỗi lần đều kết thúc trong thất bại, Tư Mộ cảm thấy hắn chết mới là bình thường, không chết mới là yêu quái.

Nghĩ đến đây, Tư Mộ liếc mắt nhìn Cố Khinh Chu.

Ánh sáng rất mờ, ngũ quan Cố Khinh Chu bị bao phủ một tầng mông lung, chỉ cảm thấy dung nhan nàng càng thêm tinh xảo xinh đẹp, giống như yêu tinh.

Người thật sự thông minh gần như yêu quái, là Cố Khinh Chu!

“Hắn thế mà thật sự chết rồi” Cố Khinh Chu hết sức cảm thán, “Không ngờ tới…”

Cố Khinh Chu đối phó Thái Trường Đình, giống như Thái Trường Đình đối phó bọn họ, đều là lần lượt khiêu khích kích động, không ngờ tới một kích trúng đích.

Nàng còn tưởng rằng, cuối cùng nhất định phải dùng cách lưỡng bại câu thương, mới có thể thu thập được Thái Trường Đình.

Ai có thể ngờ tới lại nhanh như vậy, thuận lợi như vậy?

“Chết là chết rồi” Tư Mộ nói, “đừng suy nghĩ nhiều”

Nói xong, Tư Mộ xoay người đi bật đèn.

Thám tử của Cố Khinh Chu ở lại Thượng Hải dò hỏi ba ngày, quả thật nhận được tin tức Thái Trường Đình qua đời. Tin tức này, Cố Khinh Chu cũng xác nhận qua Trương thái thái.

Ngày thứ tư, Thái công quán một lần nữa đóng cửa khóa chặt, đuổi hết người hầu.

Thái Trường Đình ở toàn bộ Giang Nam cũng xem như có chút danh tiếng, Nhạc Thành cũng vậy, dù sao hắn đẹp trai ngời ngời.

Mọi người biết hắn vi phạm bang quy bị xử lý, tất cả đều kinh ngạc.

“Thái Long đầu sao? Hắn đến Nhạc Thành cũng chưa được nửa năm!”

“Vi phạm bang quy gì mà phải xử tử hắn vậy? Chẳng lẽ hắn định ám sát Trương Long đầu?”

“Đáng tiếc, hắn đẹp trai như vậy, trên đời này hiếm thấy, không tìm được người nào đẹp trai như vậy nữa!”

Người ta bàn tán xôn xao.

Nhạc Thành giống như nổ tung.

Ngay cả Hoắc Việt cũng gọi điện thoại cho Cố Khinh Chu, hỏi nàng có biết chuyện này không.

Cố Khinh Chu cười: “Hoắc gia, tin tức của ngài còn nhanh hơn cả tôi, sao lại hỏi tôi?”

Hoắc Việt cười.

“Gặp mặt nói chuyện đi Khinh Chu, tôi còn nghe được một tin tiếp theo, e là em cũng có chút hứng thú” Hoắc Việt nói, giọng nói trầm ổn mà ôn nhu.

Tin tiếp theo?

Cố Khinh Chu nghi ngờ Thái Trường Đình chưa chết.

Nàng lợi dụng tài nguyên của chính phủ quân sự, chuẩn bị hệ thống tình báo của riêng mình. Chỉ là tất cả đều mới thành lập, nguồn tin tức đáng tin cậy có thể dựa vào, nhưng mặt lại quá hẹp.

Rất nhiều chuyện, Cố Khinh Chu tra không được, nhân vật như Hoắc Việt thủ đoạn thông thiên, hắn nhất định rất rõ ràng.

“Vậy tôi đến quý phủ, mấy ngày không gặp A Tĩnh” Cố Khinh Chu cười nói.

Hoắc Việt lại do dự một chút.

“Hay là, em đến tiệm thuốc đi, A Tĩnh ra ngoài rồi, nó còn chưa nói cho em sao?” Hoắc Việt hỏi.

Nhan Lạc Thủy sau khi kết hôn, Cố Khinh Chu liền đi Thượng Hải, liên tiếp mấy ngày liền, nào biết được động tĩnh của Hoắc Long Tĩnh.

“Không nói với tôi, cái con bé vô tâm đó” Cố Khinh Chu cố ý tức giận.

Hoắc Việt cười, giọng nói vẫn ôn nhu từ tốn như vậy.

Ở nhà cũng nhàm chán, hơn nữa nghĩ đến chuyện của Thái Trường Đình, trong lòng Cố Khinh Chu không yên, nàng liền đứng dậy đi tiệm thuốc của Hoắc Việt.

Cũng là tiệm thuốc nàng thường đến.

“Có phải có tin tức của Thái Trường Đình không?” Cố Khinh Chu hỏi.

Hoắc Việt cười nói: “Không phải”

Hắn biết Cố Khinh Chu rất muốn biết rõ lai lịch của Thái Trường Đình, thậm chí không tin Thái Trường Đình chết rồi.

Hoắc Việt cũng từng thử đi thăm dò.

Cũng giống như người ngoài vĩnh viễn không có khả năng biết Cố Khinh Chu từng giống Tư Hành Bái, quá khứ của Thái Trường Đình cũng rất khó điều tra.

Có thế lực càng mạnh mẽ hơn đang bảo vệ Thái Trường Đình, giống như Tư Hành Bái bảo vệ Cố Khinh Chu.

“Hắn có khả năng có bối cảnh quân đội Nhật Bản” Cuối cùng Hoắc Việt nói, “đây là tôi suy đoán”

Cố Khinh Chu nhíu mày.

Trầm mặc thật lâu, nàng mới hỏi Hoắc Việt: “Anh nói có chuyện quan trọng muốn nói với tôi, chuyện gì?”

Hoắc Việt liền cười cười, bưng chén trà lên nhấp một ngụm: “Hồng Môn rất nhanh lại phái Long đầu mới đến Nhạc Thành, Thái Trường Đình giúp Hồng Môn thành lập xong xuôi ba bến tàu, Hồng Môn muốn tiếp tục phát triển thế lực ở Nhạc Thành”

Ánh mắt Cố Khinh Chu lóe lên: “Không phải là phái Diêm Kỳ đến chứ?”

Hoắc Việt nở nụ cười đầy ẩn ý.

Cố Khinh Chu ngạc nhiên.

Ngay sau đó Cố Khinh Chu lại nghĩ đến, Trương Long đầu chỉ sợ đã đoán được điều gì đó. Cố Khinh Chu là ân nhân cứu mạng của Trương Tân Mi, Trương gia phải trả ơn này cho Cố Khinh Chu, Trương Long đầu có đoán được gì cũng sẽ không nói ra.

Không có chứng cứ, Trương Long đầu sẽ không gây chuyện với Cố Khinh Chu.

Nhưng mà, Cố Khinh Chu lại có thể qua mặt hắn, hơn nữa còn hợp mưu với Trương thái thái, khiến Trương Long đầu không vui, quyết định chọc tức nàng, liền phái Diêm Kỳ đến Nhạc Thành.

“Chính là hắn” Hoắc Việt cười nói, “hắn vốn là người của phân đà Nhạc Thành, bây giờ danh tiếng ở Thượng Hải bị hủy hoại, vẫn luôn muốn quay về phân đà Nhạc Thành, Trương Long đầu liền quyết định để hắn đến”

Cố Khinh Chu bất đắc dĩ lắc đầu.

Hoắc Việt nhìn nàng, trong mắt sâu thẳm chợt lóe lên tia sáng, sau đó trở về yên tĩnh vô biên, lúc cười lên ánh mắt hơi nheo lại, là một người rất ôn nhu nho nhã.

“Tôi ngược lại cảm thấy, Trương Long đầu muốn bỏ rơi Diêm Kỳ” Hoắc Việt cười nói, “nếu hắn không muốn Diêm Kỳ chết, hẳn là để hắn cách xa em một chút”

Diêm Kỳ tính cách nóng nảy, sau chuyện này, hắn nhất định ghi hận cả Cố Khinh Chu.

Hắn nhất định sẽ đối phó Cố Khinh Chu.

Thế nhưng, Trương Long đầu lại rất rõ ràng năng lực của Cố Khinh Chu, ngay cả quân bài đắc lực như Thái Trường Đình cũng bị Cố Khinh Chu bắt lại sao?

Để Diêm Kỳ đến, ngoại trừ chọc tức Cố Khinh Chu, chính là mượn tay Cố Khinh Chu xử lý Diêm Kỳ.

Cố Khinh Chu lại lắc đầu cười: “Trương Long đầu này, một chút thiệt thòi cũng không chịu ăn”

Hoắc Việt đối với Trương Canh vẫn hết sức kính nể.

Nói đến Trương Canh, đó là người có tính tình không kém Tư Hành Bái là bao.

Hoắc Việt liền chỉ ra: “Trương Long đầu lúc trẻ, cũng giống như Tư Hành Bái”

“Nếu hắn không phải lúc trẻ kiêu ngạo tự đại như vậy, kết oán vô số, đâu đến nỗi chín người con trai bây giờ chỉ còn lại một phế một nhỏ?” Hoắc Việt có ý chỉ bảo, “Giống như loại người như bọn họ…”

Hắn đang nói cho Cố Khinh Chu biết, Tư Hành Bái cũng là như vậy, kết oán rất nhiều.

Cố Khinh Chu có thể không sợ hãi giống như Tư Hành Bái, nhưng kẻ địch sẽ không bỏ qua cho Tư Hành Bái.

Như vậy, tương lai Cố Khinh Chu có thể chịu đựng nỗi đau mất con vô cùng đau khổ sao?

Khuôn mặt Cố Khinh Chu, không tự chủ được trắng bệch.

Trong phòng hơi im lặng.

“Khinh Chu?” Hoắc Việt đột nhiên dịu giọng, trầm thấp gọi nàng một tiếng.

Cố Khinh Chu đáp: “Sao vậy?”

“Có lúc em có từng nghĩ, tương lai của em sẽ như thế nào” Hoắc Việt nói, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, giống như giếng cổ sâu không thấy đáy, “Người đàn ông như thế nào, có thể cùng em sống hết đời”

Cố Khinh Chu không ngờ tới.

Có lẽ Tư Hành Bái đã từng nghĩ đến.

Tư Hành Bái từng nói: “Chờ khi Giang Nam Giang Bắc thống nhất, thiên hạ thái bình, chúng ta đến Tô Châu mua một căn nhà, em đàn cho anh nghe, anh nấu cơm cho em ăn”

Cố Khinh Chu gần đây luôn nhớ đến câu nói này.

Nó giống như ngọn hải đăng xa xôi, trong khoảng thời gian không có Tư Hành Bái, vẫn luôn soi sáng con đường cho nàng.

“Biết nấu cơm” Cố Khinh Chu nói.

Hoắc Việt sững sờ.

Hắn đại khái là không ngờ tới Cố Khinh Chu sẽ trả lời.

Cố Khinh Chu lại nói: “Hắn nấu cơm cho tôi ăn”

“Như vậy là đủ rồi?” Hoắc Việt nhìn nàng thật sâu.

“Có cơm ăn là có thể sống tiếp. Có hắn, có cơm, chính là cuộc sống” Cố Khinh Chu nói.

Hoắc Việt lập tức ngây người.

Câu nói này, đơn giản đã bao quát tất cả.

Có người đàn ông đó, Cố Khinh Chu chỉ cần quan tâm ba bữa cơm mỗi ngày ăn gì, cuộc sống như vậy thật nhàn nhã tự tại biết bao? Cho nên, có hắn, có cơm là đủ rồi.

Nàng biết hắn ở đâu, nàng biết con đường mình sẽ đi.

Lúc này Hoắc Việt mới phát hiện: Cố Khinh Chu so với bất kỳ ai khác đều thông suốt hơn, nàng biết mình muốn gì, chỉ là người ngoài vĩnh viễn không cách nào hiểu rõ nàng muốn gì.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)