Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Chạy!

Chương 465: Ai là ngươi cha?

Chương Trước Chương Tiếp

Lại có người đến.

Người đến là ai?

Thái Trường Đình, Diêm Kỳ cùng vợ lẽ của Diêm Kỳ đều đang nghĩ.

Mà vợ lẽ của Diêm Kỳ, ánh mắt luôn luôn bất giác nhìn vào mèo con trên tay Cố Khinh Chu.

Con mèo đen nhánh, Cố Khinh Chu dùng tay vuốt ve nó, càng làm nổi bật lên bàn tay trắng nõn của nàng.

“Con mèo này, là thú cưng của cô sao?” Vợ lẽ của Diêm Kỳ luôn cảm thấy có điểm gì đó không đúng.

Nàng ta đang ngẩn ngơ, cửa truyền đến tiếng cười.

“Lão Diêm, nhìn xem tôi mang ai tới?” Người nói chuyện thanh âm như chuông đồng, vừa nói vừa cười.

Diêm Kỳ quá quen thuộc với giọng nói này, đây là phó bang chủ Hồng Môn Hoàng Bưu.

Hoàng Bưu là người miệng nam mô bụng một bồ dao găm, cao lớn béo ú, giống như tượng Phật Di Lặc, kỳ thực giết người không chớp mắt, là trợ thủ đắc lực nhất của bang chủ.

Diêm Kỳ không biết hắn làm sao từ Thượng Hải chạy tới Nhạc Thành, liền vội vàng xoay người chuẩn bị chào hỏi, lại nhìn thấy trong tay Hoàng Bưu đang ôm một đứa bé.

Đứa bé với khuôn mặt nhỏ tròn trịa, nhìn thấy Diêm Kỳ liền cười, nũng nịu gọi: “Ba!”

Là Phong Phong!

Diêm Phong mặc bộ quần áo màu xanh đen nhỏ nhắn kiểu Tây, đầu chải tóc bổ luống, thật sự là đáng yêu!

Diêm Kỳ thở phào nhẹ nhõm: “Phong Phong!”

Hắn vội vàng tiến lên, nhận lấy đứa bé từ tay Hoàng Bưu, trái tim cuối cùng cũng được thả lỏng, “Con chạy đi đâu vậy?”

Phong Phong cười hì hì, không biết cầm trong tay thứ gì, cho vào miệng cắn, trắng trẻo mập mạp như một con búp bê.

Thì ra, là đi tìm Diêm Phong.

Trong phòng mọi người, biểu cảm khác nhau.

Thái Trường Đình hơi nhíu mày, không biết đám người Thượng Hải này đang giở trò gì; Cố Khinh Chu và Tư Mộ liếc nhau, đáy mắt đều có ý cười nhàn nhạt.

Chỉ có vợ lẽ của Diêm Kỳ, bỗng chốc mặt mày trắng bệch.

Giờ phút này đáng lẽ là vợ lẽ của Diêm Kỳ lo lắng cho con cái nhất, lại quay mặt đi nhìn Cố Khinh Chu.

Nàng ta vừa hay nhìn thấy, Cố Khinh Chu sờ lên vành tai của mình, tháo chiếc khuyên tai bằng đá bồ câu huyết xuống.

Vợ lẽ của Diêm Kỳ luôn cảm thấy không thích hợp, lại nhìn thấy Cố Khinh Chu đưa chiếc khuyên tai vào miệng con mèo con.

Con mèo này rất tham ăn, cái gì cũng ăn, đầu lưỡi cuộn một cái liền nuốt chiếc khuyên tai ngọc hồng của Cố Khinh Chu vào bụng.

Sắc mặt vợ lẽ của Diêm Kỳ càng thêm trắng bệch.

Hoàng Bưu đặt đứa bé xuống, chào hỏi Cố Khinh Chu và Tư Mộ: “Thiếu soái, Thiếu phu nhân, mạo muội tới cửa, đắc tội đắc tội!”

“Là khách quý, ngày thường chúng tôi mời cũng không mời được, hoan nghênh hoan nghênh” Cố Khinh Chu khách sáo nói.

Bên kia, Diêm Phong đã lớn tiếng gọi: “Mẹ, mẹ!”

Vợ lẽ của Diêm Kỳ hoàn hồn, tiến lên ôm lấy con, rất là dùng sức.

Sao có thể như vậy?

Trong lòng nàng ta kinh hãi vạn phần, bên kia Diêm Kỳ đã hỏi Hoàng Bưu: “Anh tìm thấy Phong Phong ở đâu?”

“Nói ra cũng trùng hợp, con gái thứ ba nhà tôi hôm nay lên đường đi Hồng Kông học, tôi đưa con bé tới bến tàu, liền thấy một đứa bé như cá chạch từ trên tàu khách chạy định kỳ chạy xuống.

Nhìn kỹ đứa nhỏ này, chẳng phải là Phong Phong sao? Nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy vợ hay anh, càng không thấy người nhà họ Diêm. Hỏi Phong Phong, Phong Phong nói đi chơi với ba và mẹ” Hoàng Bưu cười nói.

Cơ thể vợ lẽ của Diêm Kỳ run lên.

Phản ứng nhỏ bé này của nàng ta, không ai nhìn thấy, ngoại trừ Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu mỉm cười.

“Tôi đưa Phong Phong đến nhà anh, mới biết anh hiểu lầm là con bị bắt cóc, đến Nhạc Thành. Vừa hay hôm nay tôi rảnh rỗi, liền đưa đứa nhỏ đến đây. Tôi cũng muốn gọi điện thoại, sợ các người không tin, lại thêm sốt ruột. Không phải sao, bây giờ tận mắt nhìn thấy, yên tâm rồi chứ?” Hoàng Bưu cười ha hả, vỗ vỗ vai Diêm Kỳ.

Diêm Kỳ nhẹ nhõm thở phào một cái.

Thật là trùng hợp!

Chỉ là, Phong Phong không phải bị người bắt cóc sao, làm sao lại ở trên tàu khách chạy định kỳ?

Diêm Kỳ có chút mơ hồ, liền tiến lên nhận lấy Phong Phong từ tay vợ lẽ.

Vợ lẽ của hắn không chịu buông tay.

Nàng ta ôm chặt, giống như sắp ngã quỵ.

Diêm Kỳ trừng mắt nhìn nàng ta.

Vợ lẽ của hắn sợ hãi, buông lỏng đứa bé ra.

Diêm Kỳ ôm lấy Phong Phong, hỏi: “Phong Phong, ai dẫn con lên tàu khách chạy định kỳ?”

“Ba!” Phong Phong nũng nịu trả lời.

Diêm Kỳ cười lên, Hoàng Bưu cũng cười, Cố Khinh Chu và Tư Mộ đứng một bên, cũng có chút ý cười.

Chỉ có vợ lẽ của Diêm Kỳ, sắc mặt trắng bệch.

Thái Trường Đình nhìn Cố Khinh Chu, lại nhìn tất cả mọi chuyện trước mắt, luôn cảm thấy có gì đó đang nổi lên. Trong lòng hắn không khỏi dâng lên bất an.

Hơn nữa, Thái Trường Đình đột nhiên phát hiện, con mèo đen trong ngực Cố Khinh Chu, hình như không nhúc nhích.

Mèo chết rồi?

Đáy lòng Thái Trường Đình không khỏi có chút lạnh lẽo. Hắn giống như Cố Khinh Chu, là người nhạy cảm và đa nghi, chuyện hôm nay, từ lúc Diêm Kỳ thông báo cho hắn đến nhà mới của Tư Mộ, liền rõ ràng là không thích hợp.

Có thể Thái Trường Đình nhất định phải đến, hắn là bang chủ Hồng Môn, hắn cần phải tuân thủ bang quy.

Trên đường đi, Thái Trường Đình cũng đang phỏng đoán, Cố Khinh Chu muốn đối phó với hắn như thế nào, Thái Trường Đình vẫn không rõ, sự chú ý của hắn đều đặt trên con mèo đen kia.

“Ai dạy con nói vậy?” Bên kia, Hoàng Bưu xoa đầu Phong Phong, “Cách gọi ‘ba’ này, thật là tân thời a!”

Diêm Kỳ cũng cao hứng.

Đứa trẻ nhỏ như vậy, đã biết nói tiếng Anh, tương lai nhất định rất có tiền đồ.

“Ai dạy con, nói cho Hoàng bá bá biết” Diêm Kỳ thản nhiên trêu chọc đứa con, hoàn toàn quên mất lúc trước hắn bất kính với Cố Khinh Chu, cũng không nhớ tới đây là nhà của Tư Mộ và Cố Khinh Chu.

Phong Phong liền nói: “Mẹ dạy!”

Hoàng Bưu lại cười ha hả.

Diêm Kỳ càng thêm cao hứng, cố ý hỏi: “Ai là ba?”

Hắn cho rằng Phong Phong sẽ chỉ vào hắn, không nghĩ tới Phong Phong đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng đưa tay chỉ vào Thái Trường Đình: “Ba, ba của con!”

Nụ cười của Diêm Kỳ, trong nháy mắt cứng đờ trên mặt.

Tiếng cười của Hoàng Bưu đột ngột dừng lại, kêu két một tiếng, đặc biệt chói tai.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Mọi người tựa hồ đều quên cả thở, trong phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Phong Phong vẫn mút ngón tay, lúc này vợ lẽ của Diêm Kỳ mới nhìn thấy, giữa các ngón tay Phong Phong, có một chút đỏ thẫm như máu, là một chiếc khuyên tai bằng đá bồ câu huyết.

Vợ lẽ của Diêm Kỳ vội vàng quay mặt nhìn Cố Khinh Chu, trán nàng ta đã lấm tấm mồ hôi lạnh.

Đồng thời, vợ lẽ của Diêm Kỳ nhìn thấy, Cố Khinh Chu vừa mới cho con mèo kia ăn một chiếc khuyên tai khác của nàng ta, con mèo đã cứng đờ nằm trong ngực nàng, giống như đã chết.

Toàn thân vợ lẽ của Diêm Kỳ run rẩy, gần như không đứng vững.

“Con nói gì?” Chỉ có Diêm Kỳ lên tiếng trước, “Ai, ai là ba con?”

Đứa trẻ hình như nhìn hiểu sự kỳ lạ giữa những người lớn, thần sắc có chút sợ hãi, rụt người vào lòng Diêm Kỳ, một lát sau lại chỉ vào Thái Trường Đình: “Ba của con, mẹ nói bảo con đi Hồng Kông với ba”

Thái Trường Đình xưa nay trầm ổn, lúc này nụ cười cũng không nhịn được nữa.

Hắn quay đầu nhìn Cố Khinh Chu.

Khuyên tai trên tai Cố Khinh Chu đã biến mất, con mèo đen trong ngực nàng đã chết. Nàng mày liễu thanh tú, con ngươi đen như mực, khiến người ta không thể nào nhìn thấu, tâm tình gì cũng bị che giấu, sâu lắng bên trong.

Chỉ là thần thái giống như cười mà không phải cười của nàng, khiến người ta sợ hãi.

Thái Trường Đình cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.

Hắn đáng lẽ phải nhận ra điều gì đó không đúng, có thể là khuyên tai và con mèo của Cố Khinh Chu, đã thu hút sự chú ý của hắn. Chiếc khuyên tai kia thật sự quý giá, lại chỉ có một chiếc, khiến Thái Trường Đình bất giác suy nghĩ tại sao.

Còn con mèo đen trong tay Cố Khinh Chu, toàn thân đen kịt, đen đến quỷ dị, luôn báo trước điều gì đó bất thường.

Bây giờ, Thái Trường Đình biết, hắn đã hiểu ra tất cả!

“Cô lại đây!” Diêm Kỳ nổi giận, lập tức kéo tóc vợ lẽ, kéo nàng ta lại.

Gương mặt vợ lẽ của Diêm Kỳ trắng bệch, giờ phút này tất cả đều đã sáng tỏ.

Hoàng Bưu lập tức tiến lên, ổn định cục diện: “Diêm đường chủ, chuyện nhà về nhà giải quyết, anh đừng làm loạn ở đây?”

Đây là Tư gia của quân chính phủ.

Con trai của Diêm Kỳ gọi Thái Trường Đình là ba, lại còn vô duyên vô cớ biến mất, chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, không thích hợp để làm ầm ĩ Cố Khinh Chu và Tư Mộ.

Diêm Kỳ sau này còn muốn ra mặt nữa hay không?

Cho dù Diêm Kỳ không cần mặt mũi, thì Hồng Môn cũng cần!

Hơn nữa, chuyện này nếu như là thật, thì không chỉ là vấn đề mặt mũi, mà còn liên quan đến bang quy, tuyệt đối không thể làm ầm ĩ ở đây.

Hoàng Bưu nói rất lớn tiếng, một tiếng quát như vậy, lập tức khiến Diêm Kỳ bừng tỉnh.

Diêm Kỳ buông vợ lẽ ra.

Vợ lẽ của hắn đã sợ đến mức nước mắt giàn giụa.

Phong Phong vô cùng ngây thơ, tiếp tục ngậm chiếc khuyên tai bằng đá bồ câu huyết trong tay.

Vợ lẽ của Diêm Kỳ vội vàng muốn giật lại: “Nhanh nhả ra”

Phong Phong hình như rất hứng thú với chiếc khuyên tai này, cứ ngỡ mẹ đang chơi đùa với mình, cắn chặt không chịu nhả.

Lúc này Cố Khinh Chu mới lên tiếng, nói: “Nhanh nhả ra đi, đừng cắn nát”

Nghe vậy, tay vợ lẽ của Diêm Kỳ đột nhiên rụt lại, bởi vì nàng ta phát hiện ra mình càng giật, đứa nhỏ càng cắn chặt hơn, giống như muốn cắn nát.

“Nhanh đưa cho mẹ, đưa cho mẹ!” Vợ lẽ của Diêm Kỳ sốt ruột, vừa khóc vừa dỗ dành đứa con.

Phong Phong vẫn không chịu, mơ hồ cũng muốn khóc, càng cắn chặt hơn.

Vợ lẽ của Diêm Kỳ sợ đến mức môi tái nhợt.

“Con mau nhả ra!” Nước mắt của nàng ta cuối cùng cũng không kìm nén được nữa.

Phong Phong còn tưởng rằng mẹ đang chơi đùa với mình, càng không muốn đưa, cười hì hì.

Diêm Kỳ lại không để ý. Hắn biết chiếc khuyên tai này không bình thường, nhưng tâm tư lại hoàn toàn không đặt ở đây.

Lúc này huyết dịch toàn thân hắn như muốn chảy ngược, lý trí đã sớm bị đốt cháy, chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: Lão tử bị thằng mặt trắng đeo cho cái sừng! Cả Thượng Hải đều phải biết, lão tử bị cắm sừng, đứa con trai yêu quý nhất là con hoang!

Đứa con hoang này ăn cái gì, Diêm Kỳ không quan tâm, hắn chỉ muốn làm rõ ràng mọi chuyện, giết chết tên mặt trắng và người vợ lẽ này.

“Đi!” Diêm Kỳ vung tay, chuẩn bị rời đi.

Kết quả, trong sân chính phủ của Tư gia, từ cửa ra vào đến tường viện và nhà sau, đã chật kín người hầu. Bọn họ cầm súng trường, chĩa vào trong phòng.

Sắc mặt Diêm Kỳ càng thêm khó coi.

“Tư thiếu soái, cậu muốn làm gì?” Diêm Kỳ quát lớn. Giờ phút này có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng hắn, khiến hắn muốn thiêu rụi tất cả.

Bị Tư Mộ ngăn cản, Diêm Kỳ gần như phát điên.

Hoàng Bưu cũng nói: “Tư thiếu soái, làm vậy không thích hợp chứ?”

“Không thích hợp?” Tư Mộ cười lạnh, “Trong nhà của tôi, tôi dùng người hầu của mình, có gì không thích hợp? Anh cho rằng Tư gia là nơi nào, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”

Thái Trường Đình đã rất rõ ràng, chính mình đã rơi vào bẫy.

Tiếp theo Cố Khinh Chu sẽ làm gì, Thái Trường Đình càng thêm rõ ràng. Hắn giống như Cố Khinh Chu, tính toán trước năm bước. Cố Khinh Chu tính kế gì, Thái Trường Đình đều nhìn thấy rõ, thậm chí còn mang theo vài phần thưởng thức.

Quả nhiên lợi hại!

Ngoài Cố Khinh Chu ra, người bình tĩnh nhất chính là Thái Trường Đình.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 34%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)