Bộ trưởng giận điên người.
Ông ta bị cả nhà họ Đổng chọc tức đến chết đi sống lại, cho rằng nhà họ Đổng đùa cợt mình.
Đổng Minh phạm tội tày trời, đáng bị muôn lần chết chém, thế mà Đổng Tấn Hiên lại một mực muốn lật lại bản án.
Lúc này, cặp vợ chồng trẻ thuộc đốc quân phủ, thoạt nhìn chẳng có chút gì đáng nghi.
Cả nhà Đổng Tấn Hiên cùng vợ chồng Tư Mộ, bị lính của Nam Kinh đưa đến các phòng riêng biệt trong một quán cơm, tạm thời không cho rời đi.
“Bộ trưởng muốn tự mình điều tra lấy lời khai, không ai được tự ý ra ngoài”
Căn phòng nằm trên tầng năm, ngoài cửa có sáu tên lính canh giữ, coi như là quản thúc tại gia.
“Vâng” Cố Khinh Chu và Tư Mộ đều tỏ ra bình tĩnh.
Bên phía nhà họ Đổng tuy la ó ầm ĩ, nhưng người Nam Kinh chẳng thèm để ý đến bọn họ.
Sau đó, phía Nam Kinh vừa thu thập lời khai, vừa điều tra, đồng thời gọi điện thoại về báo cáo, mọi việc đều được tiến hành gấp rút.
Cố Khinh Chu và Tư Mộ bị nhốt trong căn phòng ở quán cơm suốt hai ngày ba đêm.
Trong khoảng thời gian này, Tư Mộ đều ngủ trên sàn nhà.
Thấy anh tự giác ôm chăn gối trải ra sàn, Cố Khinh Chu bất giác nhớ đến chuyện cách đây không lâu, chính anh vênh váo ra lệnh cho cô ngủ dưới đất, không khỏi phì cười.
“Sao vậy?” Tư Mộ hỏi.
Cố Khinh Chu đáp: “Anh cũng biết điều đấy chứ”
Tư Mộ làm như không quan tâm.
Thực ra, đây là cơ hội tốt để anh đường hoàng ngủ chung giường với Cố Khinh Chu.
Thế nhưng, Tư Mộ không muốn mặt dày như vậy, anh cũng có tự tôn của mình.
Người của quân pháp bộ không ngủ không nghỉ điều tra suốt hai ngày.
Tất cả lời khai của nhân chứng, cùng với vật chứng thu được, đều chỉ về phía Đổng Minh.
Cố Khinh Chu khai rằng Đổng Minh bắt cóc cô, vu oan cô; Đổng Tấn Hiên thì khai Cố Khinh Chu quyến rũ Đổng Minh, Tư Mộ vì ghen tuông mà bắn chết Đổng Minh.
Cuối cùng, quân pháp bộ thu được bằng chứng xác thực cho thấy lời khai của Cố Khinh Chu là sự thật: Biên bản về chiếc đồng hồ là do Đổng Minh giả mạo; lời khai của ông chủ Phùng về việc Đổng Tấn Hiên bắt cóc vợ con ông ta để ép cung, tuy không bị ép buộc nhưng lại là lời khai dối; đám thuộc hạ của Đổng Minh cải trang thành lính của chính phủ để bắt cóc Cố Khinh Chu, sau đó bị bắn chết.
“Chiếc đồng hồ không phải của Nhạc Thành, cũng không phải của Thiếu phu nhân, ông chủ Phùng đã xác nhận Đổng Minh chính là kẻ bắt cóc vợ con ông ta, chuyện này là thật”
“Nếu Thiếu phu nhân tự nguyện đi theo Đổng Minh, sao lại phải đưa theo cả sĩ quan phụ tá?”
“Tội ác của Đổng Minh đã rõ!”
Đổng Minh bị kết tội bắt cóc Cố Khinh Chu, giết chết bốn tên thuộc hạ, bị tuyên án tử hình. Tuy hắn đã chết, không cần phải xử bắn một lần nữa, nhưng tội ác của hắn vẫn được ghi lại.
Tư Mộ vì nhận lệnh của sĩ quan phụ tá, ra tay tự vệ cứu vợ, được tuyên bố vô tội.
Cố Khinh Chu bị bắt cóc, được an ủi động viên.
Mọi chuyện coi như kết thúc.
Đổng phu nhân nghe xong, tức đến hộc máu.
Máu tươi từ khóe môi bà ta chảy xuống.
Rời khỏi quán cơm Ngũ Quốc, Cố Khinh Chu mỉm cười, bước lên xe.
Thấy vậy, Đổng phu nhân càng thêm căm hận.
“Mày, con đĩ độc ác!” Bà ta lao đến xe Cố Khinh Chu, gào thét điên cuồng.
Cố Khinh Chu giơ chân đạp bà ta ngã xuống đất.
Trên đường về biệt thự, thấy Cố Khinh Chu im lặng, Tư Mộ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Em không sai!”
Cố Khinh Chu lập tức rụt tay lại.
Tư Mộ cứng đờ người.
“Tất nhiên là em không sai” Cố Khinh Chu nói, “Là Đổng Minh muốn hại chết em. Nếu không phải hắn chết, thì người chết chính là em. Nhân từ với hắn, chính là tàn nhẫn với bản thân”
Đổng Minh căn bản chưa bao giờ có ý định tha cho Cố Khinh Chu.
Sự khác biệt duy nhất chính là, Đổng Minh thất bại, còn Cố Khinh Chu thành công.
“Bây giờ Đổng phu nhân mới biết khóc, vậy lúc trước bà ta muốn thả chó cắn chết Lạc Thủy, sao bà ta không khóc? Lúc đó, bà ta có nghĩ đến Lạc Thủy cũng là một sinh mạng hay không?!” Cố Khinh Chu lạnh lùng nói.
Cố Khinh Chu vĩnh viễn không cách nào quên chuyện đó. Trong lòng cô, vẫn luôn áy náy vì chuyện của Đổng phu nhân.
Âm mưu giết người tuy chưa thành, không thể kết tội theo pháp luật, nhưng trong lòng mỗi người thì sao?
Trong xe bỗng chốc im lặng.
Cố Khinh Chu lại nói: “Tư Mộ, trước đây người khác hãm hại em, dùng đủ mọi thủ đoạn hèn hạ. Chỉ cần em sơ sẩy một chút, em sẽ vạn kiếp bất phục, hoặc là chết, hoặc là sống không bằng chết.
Em vạch trần bọn họ, không trả thù, cho qua mọi chuyện, kết quả là bọn họ càng được nước lấn tới, muốn đẩy em vào chỗ chết, cho đến khi tự đào mồ chôn mình mới thôi.
Nhân từ một lần, không thể đổi lấy sự hối lỗi của đối phương, ngược lại chính là tiếp tay cho sự trả thù tàn độc hơn. Nhũ mẫu từng dạy em, không nên nhúng tay vào chuyện giết chóc, nếu không sau này sẽ mang tiếng xấu, khó lòng khiến người khác nể phục.
Lúc trước em không hiểu, nhưng vẫn luôn ghi nhớ. Hiện tại, nhũ mẫu không còn nữa, em cũng không muốn phải cai trị ai, càng không cần phải giữ gìn danh tiếng tốt đẹp. Ai muốn hại em, em sẽ dùng cách của người đó để trả lại cho hắn ta!”
Cố Khinh Chu quyết định trở thành kẻ có thù tất báo.
Những chuyện đã qua, chính là bài học đắt giá cho cô.
Tha thứ cho kẻ muốn hãm hại mình, chính là đẩy bản thân vào hiểm cảnh.
Cũng giống như Đổng phu nhân, lúc trước bà ta muốn thả chó cắn chết Nhan Lạc Thủy, châm ngòi ly gián Nhan gia với Tư Mộ và Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu không ra tay giết bà ta, vậy bây giờ bà ta có biết ơn, có kiềm chế, có cẩn thận hơn hay không?
Không, bà ta đang tìm kiếm cơ hội tiếp theo, để một lần nữa giết chết Cố Khinh Chu.
Nếu lần này tha cho Đổng Minh, hắn ta có ăn năn hối lỗi hay không?
Sẽ không, hắn ta sẽ càng điên cuồng trả thù, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, Cố Khinh Chu mới được an toàn.
“Em không muốn tha cho những kẻ đã hãm hại mình, cho bọn họ cơ hội thứ hai để làm hại chúng ta!” Cố Khinh Chu nói, “Em có thể là đồ tể, nhưng đồng thời em cũng là người cứu sống người bệnh, hai điều này không hề mâu thuẫn”
Tư Mộ trầm mặc lắng nghe.
Im lặng một lát, anh hỏi: “Nhũ mẫu của em muốn em khiến người khác nể phục? Vì sao lại phải cai trị người khác?”
Cố Khinh Chu lắc đầu.
“Không phải, ý bà ấy không phải là muốn em cai trị ai, mà là muốn em giữ gìn thanh danh, không nhúng tay vào chuyện giết chóc” Cố Khinh Chu nói, “Nhũ mẫu nói, một người càng leo lên vị trí cao, thì danh tiếng càng quan trọng. Người mang tiếng xấu, vĩnh viễn không thể làm vua. Bà ấy đang ví von mà thôi”
Nếu Cố Khinh Chu là nam nhân, Tư Mộ sẽ cho rằng lời nói này có ẩn ý khác, nhưng cô là nữ nhân.
Cô không thể trở thành Võ Tắc Thiên.
“Anh đồng ý với lời này” Tư Mộ nói, “Chỉ có kẻ tay trắng, mới có thể liều lĩnh. Danh tiếng tốt đẹp phải dựa vào đạo đức để đổi lấy, một người có đạo đức, sống ngẩng cao đầu, không hổ thẹn với lòng”
Cố Khinh Chu mỉm cười.
Cô cảm thấy mình và Tư Mộ đều là người theo chủ nghĩa lý tưởng.
Tư Hành Bái tuyệt đối sẽ không coi trọng đạo đức, cho nên hắn ta mới có thể đi xa đến vậy.
Thái bình thịnh thế mới nói đến đạo đức, thời buổi loạn lạc này, nắm đấm và thực lực mới là tất cả.
Trở về biệt thự, Cố Khinh Chu tắm rửa thay quần áo, sau đó dẫn theo Mộc Lan và Mộ Sơn ra ngoài.
Chuyện này xem như hoàn toàn kết thúc, tiếp theo Cố Khinh Chu phải tập trung xử lý chuyện của hiệu thuốc.
Cô đang suy nghĩ, thì người hầu vội vàng chạy lên: “Thiếu phu nhân, Nhị tiểu thư về rồi ạ”
Nhị tiểu thư, chính là Tư Phương Phỉ.
Cố Khinh Chu không tỏ ra quá bất ngờ, chỉ nói: “Mời cô ấy đến chính viện”
Tư Phương Phỉ, cô ta đến là vì muốn báo thù cho Đổng Minh sao?