Vệ Đông Hằng im lặng. Linh Nhi tự mình khóc một hồi lâu, mới ngừng khóc. Nàng giọng nói nghèn nghẹn, nhẹ nhàng kéo tay Vệ Đông Hằng: “Đi theo ta đến gặp ta ba, được không? Nếu ông không đồng ý, ta sẽ không làm khó anh.”
Vệ Đông Hằng trầm mặc. Hắn rất khó khăn mới tìm lại được giọng nói của mình: “Linh Nhi, tại sao lại làm gia đình em như vậy không vui thế? Em suy nghĩ lại đi, chuyện này rất khó xảy ra.”
“Sao lại không thế?” Linh Nhi nói, “Trước đây má nuôi ta cũng đọc rất nhiều sách…”
“Không giống nhau.” Vệ Đông Hằng nói, “Ta không có tài giỏi như ba em. Linh Nhi à, ta còn không bằng chủ một câu lạc bộ. Trong mắt nhà em, ta chỉ là một tên côn đồ.”
“Là côn đồ thì sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây