Lệ Nhi đến đây có mục đích hẳn hoi. Cô và Tư Ninh An đến văn phòng của anh, rồi đóng cửa lại. Tư Ninh An thấy vẻ lén lút của cô, không hiểu ra sao: “Cô định làm gì vậy?”
Lệ Nhi ấn anh ngồi xuống ghế sofa, rồi cô tự ngồi xuống bàn trà đối diện, nhìn chằm chằm Tư Ninh An, như muốn chất vấn anh vậy, khiến Tư Ninh An hơi bối rối. “… Ninh An, mình hỏi anh này, nếu mình muốn ngủ với Vệ Đông Hằng, thì phải mở lời thế nào đây?” Lệ Nhi thẳng thắn không vòng vo. Tư Ninh An suýt thì bị nước bọt của chính mình làm nghẹn chết. “Sao tự dưng cô nghĩ đến như vậy?” Tư Ninh An thực sự phục cô, “Lại có chuyện gì vậy? Cô nói yêu đương mà như là đi làm điệp viên vậy.”
Lệ Nhi khẽ cắn môi. Biểu cảm của cô thoáng chốc có chút buồn bã. “Ninh An, mình cảm thấy anh ấy muốn chia tay với mình.” Lệ Nhi nói. Tư Ninh An: “…”
Anh tức giận ngay lập tức. Lệ Nhi giống như em gái ruột của anh vậy. Vệ Đông Hằng là cái thá gì mà dám bắt nạt cô? Tư Ninh An rất muốn đấm ai đó. Anh đi du học cùng Lệ Nhi từ khi còn nhỏ, họ thân thiết hơn cả anh em ruột. Nghe Lệ Nhi nói vậy, Tư Ninh An tức giận vô cùng. “Anh ta nói gì sao?” Anh cố kìm tính nóng của mình. Lệ Nhi nhìn anh, như muốn khóc: “Mình có thể cảm nhận được. Ninh An, có vẻ anh ấy rất lo bố mình không đồng ý, nên anh ấy muốn bỏ đi trước.”
“Nếu đúng như vậy, thì anh ta không xứng.” Tư Ninh An nói, “Cô ngủ với anh ta, thế anh ta sẽ không phụ cô sao? Chuyện đó vô lý. Nếu chuyện này là thật, thì giờ mình đã cưới không biết bao nhiêu bà vợ rồi. Cô đừng ngốc thế, đàn ông và phụ nữ khác nhau, đàn ông sẽ không coi chuyện đó là chuyện to tát, chỉ có mấy cô mới vậy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây