Vệ Đông Hằng hiểu rõ bản thân mình là cái loại hàng hóa gì. Ở Hồng Kông, Hoắc Việt giống như căn biệt thự sừng sững giữa lưng chừng núi, kiểm soát hơn nửa nền tài chính xoay vòng, kinh doanh mở rộng khắp các ngành nghề, là một đại gia đình danh giá. Còn Vệ Đông Hằng chỉ là một con tôm hạng bét, dựa vào những thủ đoạn bất nhập lưu để kiếm ăn qua ngày. Hắn gặp Lâm Nhi lần đầu tại một quán cà phê. Hắn dẫn theo một ngôi sao hạng nhỏ tới đó để uống cà phê, chẳng ngờ lại gặp phải cơn mưa lớn, Lâm Nhi cùng bạn mình sau khi chia tay thì lo lắng trở về, ngoài cửa sốt ruột đến mức không chịu được. Trên đường không có xe cộ gì, nàng cứ liên tục nhìn đồng hồ. Vệ Đông Hằng thấy nàng xinh đẹp, lại dịu dàng e thẹn vô cùng, chỉ nghĩ là tiểu thư khuê cát, có thể là sinh viên nghèo khó của trường đại học nào đó. Gần đây hắn kiếm được chút tiền, tay hơi ngứa ngáy, nên muốn thử lừa gạt cô nữ sinh này. Hắn đuổi khéo ngôi sao kia đi rồi, sau đó lại lái xe quay lại, thấy Lâm Nhi vẫn còn đứng chờ xe, bèn chủ động dừng xe lại và hỏi: “Có muốn đi nhờ không?”
Lâm Nhi dường như chẳng tỏ ra sợ sệt cũng không sợ gặp phải người lạ. Nàng vô cùng mừng rỡ: “Tuyệt quá! Em sắp trễ giờ học buổi chiều rồi.”
Quả đúng là một nữ sinh. Vệ Đông Hằng mời nàng lên xe, hỏi nàng đến đâu. Sau khi biết là trường Đại học Bách khoa, hắn lại hỏi tiếp nàng năm mấy rồi, học chuyên ngành gì, là người ở đâu. “Em không phải sinh viên năm mấy, em là giáo viên.” Lâm Nhi cười nói: “Mọi người đều là người trong nước, em ở Nhạc Thành.”
Vệ Đông Hằng đến từ Quảng Châu, hắn không biết Nhạc Thành ở đâu. Chỉ là, nàng còn trẻ mà đã là giáo viên, khiến hắn vô cùng kinh ngạc: “Cô bao nhiêu tuổi vậy?”
Lâm Nhi一一 trả lời hắn. Nàng không hề tỏ ra cảnh giác, Vệ Đông Hằng cho rằng nàng ngây thơ trong sáng. Chỉ đến khi biết nàng là con gái của Hoắc Việt, Vệ Đông Cương mới hiểu ra, Lâm Nhi chỉ là không có gì để phải sợ. Nàng ở Hồng Kông rất an toàn, không sợ ai làm hại mình. Tính tình nàng được xem là hoạt bát hướng ngoại, trò chuyện cùng Vệ Đông Hằng suốt cả chặng đường. Trong lòng Vệ Đông Hằng ngứa ngáy dữ dội, bèn dự tính sẽ lừa nàng, mấy ngày sau sẽ đến chờ ở cổng trường Đại học Bách khoaQuá nửa buổi sáng, nàng mới chịu xuất hiện. Linh Nhi thật sự rất bất ngờ về dáng vẻ của hắn. Vệ Đông Hằng đã bắt đầu theo đuổi nàng. Linh Nhi có vẻ rất có hảo cảm với hắn. Hắn theo đuổi nàng, nàng chẳng những không tỏ ra xa cách, thậm chí còn tỏ ra rất hứng thú đối với sự nghiệp của hắn. Hắn hẹn nàng đi ăn tối, xem phim, nàng đều hầu như đồng ý nếu như không thực sự phải đi học. Vài lần sau, Vệ Đông Hằng chủ động hôn nàng. Linh Nhi lúc đó núp trong ngực hắn, hỏi hắn, “Chúng ta vậy coi như đang yêu nhau đúng không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây