Thành Thành Nhuận nhận lấy túi xách rồi nói với anh: “Giờ đã muộn, đại thiếu gia chạy xe chậm rãi về nhé”.
Tư Khai Xương gật đầu: “Đi vào đi, thứ hai tuần sau gặp lại”.
Nghĩ đến ngày mai là Chủ Nhật, không được nhìn thấy em ấy, trong lòng anh có nỗi mất mát không tên. Mà ngày mai cũng chẳng lấy cớ để hẹn em ấy ra ngoài gặp mặt được. Tư Khai Xương đứng đó, lặng lẽ nhìn bóng dáng ấy qua ban công bằng sắt rồi tan biến vào đêm đen. Thành Thành Nhuận về nhà, khi nằm trên giường của mình, cô bồi hồi nhớ lại từng cảnh phim ban nãy. “Anh ấy thật sự không biết đó là buổi liên hoan à?”. Thành Thành Nhuận đột nhiên bắt đầu nghi ngờ điểm này. Có phải là chị gái anh đã tính kế anh vậy? Tính đến tính cách của Tư Khai Xương thì dù có bị chị tính kế thì anh cũng không biểu lộ ra ngoài. Anh ấy giấu hết mọi vui buồn trên mặt, chẳng thể nào nhìn thấu được. Bởi vậy, Thành Thành Nhuận cũng không đoán được suy nghĩ trong lòng anh thế nào. Cô chỉ có một chút ảo tưởng không thể ngăn cản được – không phải là do cô tự đa tình, anh cũng có tình cảm với cô. Một ý niệm như vậy khiến thiếu nữ trẻ tuổi đó xáo động cả đêm. Sáng hôm sau, khi cô dậy sớm, trong nhà chẳng có chuyện gì quan trọng, Thành Thành Nhuận liền đưa hai em ra ngoài chơi. Trước khi đi, lục Lâm cố tình đưa cho các em một ít tiền, để các em ăn, chơi thoải mái bên ngoài. Thành Thành Nhuận liền nghĩ đến, hồi ở Quảng Châu, mẹ cũng thường xuyên cho cô tiền, để cô dẫn hai em gái nhỏ hơn đi ra ngoài chơi, khi tới Singapore, thì không còn nữa. Sau khi ra khỏi quê hương, ông nội càng đối xử tàn tệ với các cô hơn, còn khiến cuộc sống của các cô càng phải cẩn trọng hơn, sợ khiến ông nội nổi giận. Chuyện ra ngoài chơi càng chẳng dám nghĩ đến, sợ ông nội lại chê bai là chị em các cô ăn chơi không làm, nhất quyết không cho đi học. Bây giờ thì sao? Cuối cùng cũng trở lại như trước, cả nhà bọn cô lại bắt đầu sống lại. Thành Thành Nhuận lại càng biết ơn Tư Khai Xương hơnHắn đưa trước cho nàng tiền lương để cứu gia đình nàng. “Mẹ, không bận thì đi cùng chúng con chứ? Có phim mới, kể chuyện về Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài”. Thẩm Thành Nhuệ nói, “Chúng ta đi xem cùng nhau đi”.
Thẩm Thành Hoa cũng lên tiếng: “Đi thôi mẹ, chúng con chưa từng xem phim bao giờ”.
Lục Lâm suy nghĩ rồi quyết định không nỡ từ chối. “Được, mẹ cho các con đi”. Nàng mỉm cười. Ba cô con gái đều reo lên, kể cả Thẩm Thành Nhuệ đã trưởng thành. Vài ngày nay, Thẩm Thành Nhuệ gánh vác nhiều quá, tuổi trẻ bồng bột dần thui chột. Đến giờ phút này, Lục Lâm mới lại thấy được sự ngây thơ trên gương mặt con mình. Nàng cực kỳ vui mừng. Bốn mẹ con đi xem phim, lại mua thêm quần áo, đến tối mới về. Đại thiếu phu nhân và Thành Ái đi Hồng Kông, Tam thiếu phu nhân thấy cảnh này thì buông lời chua ngoa. “Có gì mà khoe chứ!”. Tam thiếu phu nhân trong lòng không phục, “Con gái mình đi làm hầu hạ người khác, mà bà còn vui sướng, chẳng biết xấu hổ”.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây