Thẩm Thành Nhuế ngốc đến mất cả danh dự. Hắn đ牵 tay cô ta!
Hắn không phải là người tùy tiện như vậy, tay của đứa con gái có thể dắt loạn xạ như vậy ư? Hay là hắn căn bản không coi nàng là tiểu cô nương? Mặt nàng không nhịn được bừng đỏ, mơ hồ nóng ran thành một áng mây tím. Thỉnh thoảng có luồng gió lùa qua gò má, nàng cảm nhận được từng cơn lạnh lẽo. Có thể thấy được mặt nàng nóng đến mức nào.
Thẩm Thành Nhuế ngẩng đầu nhìn Tư Khai Xương. Tư Khai Xương đã buông tay nàng, cúi mắt nhìn nàng, khóe mắt mang theo chút dịu dàng, thậm chí hơi mỉm cười: “Chọn một món quà.”
Thẩm Thành Nhuế: “….”
Nàng đã nghĩ quá nhiều. Đồng thời, nàng lại chửi thầm Tư Khai Xương: Này cũng không thể trách ta đa nghi a, vừa dắt tay ta, vừa muốn tặng quà. Ta là một cô nương bình thường, nghi ngờ chàng có ý gì với ta, cũng là chuyện bình thường, đúng không? Trong lòng nàng hơi run rẩy. Ngẫm lại mà xem, chỉ cần có một chút lý trí cũng biết là không thể nào. Song thiếu nữ ái tình luôn mơ mộng cho dù rõ ràng là không thể lại vẫn muốn tin là có thể. Thẩm Thành Nhuế như đang đi trên mây, nói chuyện có hơi mất hồn: “Thật, thật sự cho ta chọn ư? Vậy ta muốn một chiếc nhẫn kim cương lớn, có được không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây