Thành Nhuế bị bắt gặp cánh tay, cũng chẳng vội. Nàng nhìn Tam thẩm bằng ánh mắt nheo nheo, ánh mắt ánh lên nụ cười. “Tôi vốn chẳng nói chị ép tôi, tôi mới giao ảnh cho chị. Tam thẩm, chúng ta cũng chẳng phải lần đầu sống chung một mái hiên, tôi ép buộc chị làm việc không tình nguyện, chẳng chẳng mua bảo đảm mạng thì chị sao chẳng hận tôi cho chết được?”
“Cô, cô đủ thâm độc thật đấy!”
Tam thẩm tức đến không nói nên lời, lại không dám chọc giận đối phương. Bà ép bản thân hạ giọng hỏi lại: “Nhà lớn tôi vốn đã đắc tội hết cỡ, về sau đại bá mẫu cô cũng chẳng cho tôi miếng cơm lành, tôi không thể lại bắt tay với bà ấy ức hiếp mẹ cô, Thành Nhuế, cô giao ảnh cho tam thẩm đi?”
Dù nói thế nào, Tam thẩm nhất định phải lấy ảnh về, không thể để mặc Thành Nhuế muốn làm gì thì làm. Bà không ngu ngốc như nhà lớn, để người khác nắm thóp điểm yếu. “Tam thẩm, nếu chị nói chị sẽ không ức hiếp mẹ tôi, thế thì chị sợ gì? Chị đã không đắc tội chúng tôi, tôi cũng chẳng cố ý gây khó dễ chị”
Mặc dù lý lẽ đúng là thế nhưng việc ảnh bị nhà nhì nắm giữ khiến Tam thẩm vẫn cảm thấy bất an. Thấy đối phương không chịu trao trả, bà lạnh lùng nói: “Thành Nhuế, cô nhất quyết phải căng thẳng với người nhà đến mức đó sao? Cô đã đắc tội đại bá mẫu, lẽ nào còn muốn căng thẳng với tôi?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây