Tiếng Thẩm Thành Nhuế kéo dài lê thê, âm điệu kì lạ. Tam phu nhân thoáng ngờ vực nàng vì lời nói nọ trước đó của mình. Bà nghi ngại quan sát Thành Nhuế nhiều lần: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Đến cầu xin ta ư?”
Cùng đường rồi sao? Nếu thế này thì Tam phu nhân có thể dung thứ, miễn Thành Nhuế đưa đủ lợi ích. Tam phu nhân không nói thẳng mà nở nụ cười: “Mới rồi ngươi ở ngoài sảnh lớn, chẳng phải cũng ngạo mạn lắm hay sao? Giờ muốn van xin thì phải dẹp thái độ đi thôi? Thành Nhuế, không phải bà dì ba muốn hại ngươi, mà do lần trước ngươi đánh Hồng và Mậu của ta đến mức độ đó. Nếu không, ta cũng không nỡ đẩy ngươi vào chốn nguy hiểm”.
Thẩm Thành Nhuế thẳng bước vào phòng bà. Bà đi theo Nhuế vào phòng, lòng biết đối phương có chút võ công phòng thân, sợ rằng cô ta sẽ làm ầm lên trong phòng mình. Tuy nhiên, đây là nhà mình. Tam phu nhân đã tiếp, chẳng lẽ Thành Nhuế còn dám gây rối? Có bao nhiêu người hầu ở đó. “Đẩy ta vào chỗ chết hay không còn tùy vào lương tâm ngươi, ngươi dám tiếp tục làm thế hay không còn tùy vào thủ đoạn của ta. Hơn nữa, bà dì ba nhầm rồi, ta không phải đến cầu xin bà”.
Thẩm Thành Nhuế bình tĩnh tìm ghế ngồi xuống. Nàng liếc nhìn xung quanh phòng Tam phu nhân, thấy bức màn có vẻ hơi cổ liền thở dài. “Bà dì ba, bà sống cũng khổ sở nhỉ? Nhìn cái phòng này, chẳng khác gì phòng của cha mẹ ta, chẳng có đồ quý giá nào hết”. Thành Nhuế nói. Tam phu nhân không thèm để ý đến nàng: “Chúng ta có dám phô trương? Căn nhà này đều do công quỹ”.
“Bà dì ba cũng không thêm vào bộ đồ mới nào nhỉ”. Thẩm Thành Nhuế lại liếc nhìn bàBà Tam hơi mất kiên nhẫn. “Cô tứ, tôi không rảnh để mất nửa đêm ngồi đây hầu chuyện phiếm với cô. Cô không có chuyện gì thì về đi” Bà Tam ra lệnh đuổi khách. Thẩm Thành Nhuế vẫn cười. Cô giơ tờ thư trong tay: “Ai bảo tôi không có chuyện gì chứ? Tôi có việc là đằng khác, còn là việc đại đó”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây