Bà Lục giận tím mặt, muốn thốt ra những lời cay độc. Bà cả tủm tỉm cười, trả lời lời Bà Lục đầy tức giận một cách điềm tĩnh: “Em dâu hai, không được nói thế, sớm muộn gì Thành Nhuế cũng phải lấy chồng. Công tử ba nhà Lý là như thế nào, dù sao nhà người ta có quan gia thiếu gia, nói đi nói lại vẫn là nhà họ Thẩm chúng ta được lợi. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, em định tìm đâu ra môn đăng hộ đối như vậy?”
“Được thể lắm sao, có dễ để kiếm thế này không, ơn trời bà chị cả sao lại không gán ghép cho Thành Ái ạ?” Bà Lục nghe càng tức giận, giọng điệu hằn học. “Nhị thẩm, con đã có hôn phu, sao bà có thể nói như vậy?” Thẩm Thành Ái giận tím mặt, nắm chặt lấy tay mẹ ruột mình. Bà cả quay sang cậy nhờ cụ ông: “Chuyện này, cụ ông đã đồng ý, lẽ nào cha lại nỡ hại đứa cháu gái của mình sao? Em dâu hai, đừng có không biết điều, cho rằng Thành Nhuế giờ có tư đại gia che chở, chẳng còn coi nhà ai ra gì cả. Tôi hỏi cô, tên tư đại gia đó có cho nổi Thành Nhuế danh chính ngôn thuận không? Một đứa con gái ngây thơ đáng yêu thế này mà cô nỡ nhẫn tâm để Thành Nhuế sa ngã ư? Cô làm mẹ chẳng biết thương con cái, cũng phải nghĩ tới tương lai của Thành Nhuế chứ! Đừng chỉ nghĩ chuyện hão”.
Bất chấp đen trắng như vậy, bà Lục tức giận đến mức muốn hộc máu. Nếu được, bà Lục đã muốn cùng bà cả liều mạng từ lâu rồi. Ở trong nhà này, họ đối xử với bà Lục cũng quá tệ rồi. Gần hai mươi năm qua, bà Lục đã nhịn đủ rồi. Bà ba cũng chạy tới hóng hớt, hùa theo: “Đúng vậy, chị hai, lời của chị sai rồi, Thành Ái đã sớm được định ước với họ Đồng rồi. Nếu không phải tôi không có con gái, tôi đã không nỡ nhường chuyện tốt như thế này cho Thành Nhuế. Tôi nói chứ các người đừng có được voi đòi tiên, nhà họ Lý vốn là nhà giàu có ở Nam Dương, gia tài bạc triệu. Thành Nhuế lấy chồng làm thiếu nãi, nửa đời sau sẽ giàu sang sung túc phải không? Lúc đó, các người còn phải cảm tạ chúng tôi, vì đã giới thiệu cho Thành Nhuế một mối hôn sự tốt như vậy”.
“Cảm tạ các người ư? Tên thiếu gia thứ ba họ Lý khét tiếng, không ai trong giới buôn hoa nào thèm lấy, các người chẳng phải chỉ ham lợi ích của nhà họ Lý sao? Muốn đổi Thành Nhuế của tôi lấy tiền, tôi nói cho các bà biết, không đời nào!” Bà Lục kéo Thẩm Thành Nhuế ra khỏi cửaMụ ta tính định đập nồi dìm thuyền, chỉ còn cách bỏ trốn. Nhưng mụ phải bảo vệ con gái bằng mọi giá. Tệ nhất thì mụ xin vào tiệm cơm để làm bếp. Nhờ mụ chỉ nghề, hai mẹ con đều sẽ nấu ăn, không lo chết đói đầu đường xó chợ. Còn người chồng ngu xuẩn, mụ sẽ yêu cầu ở lại Thẩm gia. Bà Tam lên tiếng the thé, ngay lập tức nạt một tiếng “Đứng lại”, sau đó đi tới ghế xô pha trước mặt cụ già thưa: “Bố ơi, xem xem chị hai nói gì kìa. Dù ít dù nhiều tôi cũng là chị em dâu của chị ấy, là bà chủ nhà họ Thẩm, đâu phải lũ gia nhân hầu hạ thô lỗ. Chị ấy nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó sao? May mà hai đứa Thành Mậu, Thành Hồng không có mặt, nếu không sau này tôi còn mặt mũi nào gặp con trai nữa? Dù sao, tôi và chị cả đều vì Thành Nhụy suy nghĩ, Thành Nhụy đâu thể cứ đi làm tình nhân vô danh của thằng con nhà giàu kia cả đời được?”
Lời bà ta nói rất có nghệ thuật. Có con trai ỷ vào, đứng ra nói chuyện trong nhà họ Thẩm sẽ chắc ăn hơn so với đám không con như Lục Lâm kia, huống hồ còn ngấm ngầm ám chỉ Thành Nhụy hiện giờ vô danh vô phận, hẳn cụ già sẽ hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Quả thực, cụ già luôn cân nhắc thiệt hơn. Dù nhà họ Lý chỉ làm quan ở Bộ ngoại giao, nhưng dù sao cũng có chút thế lực, chưa kể lại nhiều tiền thật. Trong tương lai, sính lễ hẳn sẽ không phải là thứ đang thiếu. So với việc trông chờ chút lợi ích mơ hồ ở nhà họ Tư, gả Thành Nhụy cho nhà họ Lý thực tế hơn nhiều. “Vợ của đứa thứ hai.” Cụ già lên tiếng, Lục Lâm muốn chạy cũng chẳng chạy được. Đã ở đây rồi thì phải chịu sự trừng phạt của cụ già. Lục Lâm đầy mặt phẫn nộ, giọng điệu có phần ngang ngược: “Bố ơi, Thành Nhụy vẫn chưa học xong, nó còn phải đi học nữa, không thể lấy chồng được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây