Thẩm Thành Nhuệ nhất thời tay chân lạnh ngắt. Đầu tiên là theo phản xạ sợ sệt, cả người đều cứng đờ, khá lâu sau mới lấy lại bình tĩnh. Người đàn ông kiệm lời nhưng lại nhiệt tình giúp đỡ nàng ấy bấy lâu đã bị ám sát ư? Vậy thì thời gian này, ông ấy không phải đi công tác trở về mà là thoát khỏi hiểm nguy. Nàng vội vàng chạy tới biệt thự, hỏi quản gia về tung tích Tư Khải H xương. Vì Tư Khải H xương vừa gặp phải ám sát nên hành tung của ông ta rất bí ẩn, đến cả quản gia trung thành tận tụy làm việc ở biệt thự mấy tháng như Thẩm Thành Nhuệ cũng không hỏi ra được. Ông ta chỉ lắc đầu, hỏi thì bảo không biết. Thẩm Thành Nhuệ không tin, bám riết lấy ông ta hỏi mà không chịu đi. Cuối cùng, quản gia đành gọi điện thoại xin ý kiến của Tư Khải H xương, vốn định cho cô tiểu thư này tuyệt vọng nào ngờ đại thiếu gia nhà ông ấy lại đồng ý cho Thẩm Thành Nhuệ đi thăm. “Bệnh viện Bùi thị!” Thẩm Thành Nhuệ rất mừng rỡ, “Sao tôi không nghĩ tới chứ, đại tiểu thư và cô thái thái nhà họ Tư đều là bác sĩ ở bệnh viện Bùi thị. Ông ấy xảy ra chuyện thì nhất định là đang nằm ở bệnh viện Bùi thị!” Nàng đứng dậy định đến bệnh viện ngayQuản gia vội vã thưa: “Cô Thẩm, cô không có người dẫn đường thì sẽ không tìm ra được bệnh viện tư nhân kia, nếu cô có hỏi trực tiếp thì y tá cũng chỉ bảo không có bệnh nhân nào như thế ở đây. Thôi thì tôi sẽ dẫn cô đi.”
“Cảm ơn quản gia.” Thẩm Thành Nhược cảm kích đáp. Đi theo quản gia đến một phòng nằm viện không mở cửa cho khách bên ngoài, mới lên hành lang đã thấy lính canh canh gác nghiêm ngặt, thấy cả Tưởng Trí Minh đích thân canh cửa phòng, Thẩm Thành Nhược mới ý thức được người đàn ông mình thường gặp mỗi sáng tối kia rốt cuộc là ai, cũng lần đầu tiên nhận ra sự khác biệt giữa anh ta và người thường. Đây quả thực là một người đàn ông rất tôn quý. Tưởng Trí Minh đã biết cô đến thăm, khi thấy cô đến gần, anh ta quay người gõ hai tiếng vào cửa phòng: “Báo cáo, cô Thẩm đã đến.”
Qua cánh cửa, Thẩm Thành Nhược nghe thấy giọng nói vẫn lạnh lùng như mọi khi của người đàn ông kia: “Mời cô vào.”
Thẩm Thành Nhược vừa bước vào, cô đã thấy Tư Khai Xương treo cánh tay xem tài liệu, nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu nhìn cô và nói bằng giọng bình thản: “Tới rồi à.”
“Vâng.” Thẩm Thành Nhược lập tức nhảy lên bên giường, trông thấy người đàn ông vui tươi hớn hở thường gặp giờ lại tái nhợt nằm ở đó, chỉ có thể nằm bất động trên chiếc giường nhỏ hẹp, mũi cô cay cay, tiến lên hỏi: “Cánh tay anh…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây