Vừa ra cửa liền thấy trời đang đổ mưa to tầm tã, hai bên cành cây lung lay mạnh mẽ. Đường sá vào ban đêm khó đi, may mà ban đêm xe cộ không nhiều lắm. Thẩm Thành Nhuế không ngờ thẩm Thành Vi tự dưng lại tự ý chạy đi tìm em gái, ngồi trong xe thường nhìn cô em gái, đôi mắt tràn ngập sự cảm kích. Thẩm Thành Vi ở trong một trường học từ thiện ngoại ô. Có một hôm, một giáo viên ở trường vào thành mua đồ, trên đường gặp Thành Vi ngồi xổm bên lề đường, hỏi thăm mãi. Thấy Thẩm Thành Vi không trả lời, còn tưởng là cô bé bị câm điếc, không nói được, đợi mãi không thấy người nhà đành đưa về trường. Thầy giáo phản ánh lại rằng đứa trẻ này có vẻ tự kỉ, không bao giờ chịu nói chuyện với ai. Nghe cô giáo dẫn đường nói lại như vậy, lòng Thẩm Thành Nhuế lại thêm phần lo lắng. Cô gọi “Tiểu Vi” trước cửa. Kết quả trong phòng, Thẩm Thành Vi vừa nghe thấy giọng người chị thì lao ra ngoài định chạy, Thẩm Thành Nhuế không kịp né tránh bị em gái hất ngã, đập thẳng vào lồng ngực Tư Khai Xương. Tư Khai Xương đỡ cô một mạch, còn chưa hỏi han gì đã thấy có người đuổi theo đến tận cửa. “Tiểu Vi, em chạy gì thế? Bên ngoài trời mưa đó!” Thẩm Thành Nhuế cố đuổi theo em gái chạy ra ngoài sân. Thẩm Thành Vi tuổi còn nhỏ, thể lực không tốt bằng chị gái, nhanh chóng bị bắt. “Tiểu Vi, là chị đây, là tứ tứ, em đừng sợ.”
Thẩm Thành Vi lúc này mới mở miệng, không ngừng lắc đầu nói: “Em, em không cố ý, không cố ý làm vỡ bình hoa….”
Cô bé lảm nhảm, không ngừng nhắc đi nhắc lại, rõ ràng là bị hoảng sợ. Thẩm Thành Nhuế ôm chặt em gái: “Chị biết em không cố ý, đừng sợ. Em không thấy bố mẹ lo lắng lắm sao? Chúng ta về nhà thôi.”
“Không, em không về!”
Thẩm Thành Vi đột nhiên dùng sức đẩy Thẩm Thành Nhuế ra, kết quả là Thẩm Thành Nhuế cố giữ thăng bằng trong mưa, còn bản thân em gái lại do quán tính mà loạng choạng lùi lại hai bước rồi ngã xuống đất. Thẩm Thành Nhuệ vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra, “Tiểu Vi, em có bị ngã đau không, có bị thương không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây