Thẩm Thành Nhuế đến Khương công quán, vào biệt thự như đi ổ, chào hỏi quản gia và bảo mẫu nhà Khương, rồi theo Khương Dĩnh vào phòng cô. Vừa vào đã thấy trong phòng bị lục tung, Khương Dĩnh mặt mày lo lắng chạy đến kiểm tra ngăn kéo giường tủ và bàn phấn của mình. “Chuyện gì vậy, nhà cô trộm cắp sao?” Thẩm Thành Nhuế hỏi rồi thấy vô lý, nhà Khương canh phòng nghiêm ngặt, lại thêm người hầu đông như vậy, chắc không thể nào bị trộm được. “A Nhuệ, thư từ trao đổi giữa tôi và Tân Lập, cả những thứ anh ấy đưa cho tôi nữa, đều không thấy…” Khương Dĩnh vừa khóc vừa quay lại, nói rồi vừa gọi “Trương mụ” ra ngoài. Trương mụ vào phòng giải thích: “Tiểu thư, cô vừa đi khỏi không lâu thì cậu đã tới đây, cậu đã mang đi vài món đồ”. “Thật đáng ghét!” Khương Dĩnh vứt hộp đựng thư từ xuống, mở cửa chạy ra ngoài, “Tôi phải đi tìm anh ta!” Trương mụ vội nhắc nhở: “Tiểu thư, cậu ấy không có ở nhà, đi ra ngoài rồi”. Khương Dĩnh dừng bước ở hành lang, xà vào bạn thân vừa theo sau khóc lóc: “A Nhuệ, cô xem, bây giờ tôi phải làm sao?” “Tôi cũng không hiểu anh trai cô nghĩ gì”. Đến em gái ruột còn không đoán được ông anh mình, huống chi Thẩm Thành Nhuế lại càng không biết, “A Dĩnh, đừng khóc nữa, tôi ở lại với bạn đây”. “Vậy lát nữa đợi anh ấy về, bạn giúp tôi hỏi một tiếng nhé?” Khương Dĩnh mắt mong chờ nhìn cô. Nói cho cùng thì cô ấy vẫn sợ anh trai, lo bị mắng nên chỉ dám ấm ức trong lòng. Chờ đợi mòn mỏi mãi đến gần 10 giờ tối, Khương Nguyên mới về. Khương Nguyên vào nhà thấy Thẩm Thành Nhuế đang ngồi trên ghế bành sofa thì ngạc nhiên, thốt lên: “Thành Nhuệ đến à?” Rồi hướng mắt đến người em gái mắt đỏ hoe bên cạnh cô ấy, nói thẳng: “A Dĩnh, chuyện giữa em và Tống Tân Lập, nhờ ai nói giúp cũng vô dụng. Anh ta không phải chồng em, chia tay sớm đi, rồi anh sẽ giúp em xử lý mấy món đồ mà trước đây các em qua lại”. Nói chưa hết câu, Khương Dĩnh tức giận đứng lên, chất vấn: “Anh có quyền gì can thiệp vào tình yêu của tôi? Tôi muốn qua lại với anh ấy thì sao, anh trả đồ lại cho tôi!” Đây là lần đầu tiên Thẩm Thành Nhuế thấy cô ấy to tiếng nói chuyện với Khương Nguyên như vậy, thấy cô ấy ấm ức quá, vội đứng dậy kéo cô giữ lại, khuyên nhủ: “A Dĩnh, có chuyện gì từ từ nói, đừng cãi nhau với anh trai”. Khương Dĩnh vừa hỏi xong thì đã thấy hối hận vì thái độ vừa rồi của mình, liếc trộm sang phía ông anh đối diện, vẻ mặt tủi thân nói: “Chuyện này vốn dĩ là do anh ta không đúng, tôi mới không muốn cãi nhau với anh”. Cô ấy nhỏ tiếng năn nỉ Khương Nguyên, “Anh ơi, anh trả đồ lại cho em”. “Chuyện này không nói nữa, cũng muộn rồi, em về phòng nghỉ đi thôi”. Khương Nguyên nghiêm giọng nói. Anh ấy định bỏ đi, đi được hai bước thì quay người, như mới nhớ ra là có Thẩm Thành Nhuế, “Vậy muộn thế này rồi, để tài xế đưa cô về nhé?” Thẩm Thành Nhuế định mở lời thì Khương Nguyên đã lên tiếng trước: “Tối nay A Nhuệ ngủ lại với tôi”. “Cũng được, có người ở cùng thì tôi cũng yên tâm hơn”. Khương Nguyên gật đầu với Thẩm Thành Nhuế, “Phiền cô khuyên bảo cô ấy thêm, phân tích lẽ phải cho cô ấy”. Thái độ của Khương Nguyên vẫn luôn vậy, dù cho Thẩm Thành Nhuế là khách quen nhà này, anh ấy vẫn giữ thái độ khách sáo nhưng lại có phần xa cách. “A Nhuệ”. Khương Dĩnh làm mặt quỷ với Thẩm Thành Nhuế, bảo cô tiến lên nói giúp mình. Thẩm Thành Nhuế bất đắc dĩ, đành phải gọi Khương Nguyên: “Anh ơi, anh đợi một chút”. “Sao, cô muốn khuyên tôi đồng ý cho bọn chúng yêu đương vô lý sao?” Khương Nguyên ngữ khí không tin, nhìn Thẩm Thành Nhuế với vẻ không tán thành, mang theo chút bực tức. Thẩm Thành Nhuế thực ra cũng không thích can dự chuyện gia đình người khác, nếu không phải tình cảm với Khương Dĩnh tốt thì tuyệt đối sẽ không mở lời. Cô suy tư rất lâu mới nói: “A Dĩnh rất nghiêm túc với tình cảm này, cho dù anh là anh trai cô ấy cũng không được tùy tiện bắt cô ấy từ bỏ người mình thích. Tôi hiểu anh có lý lẽ riêng của mình, chắc hẳn cũng là vì A Dĩnh mà tốt, nhưng A Dĩnh không hiểu, cách anh quan tâm áp đặt như vậy, chỉ khiến cô ấy càng nổi loạn, càng muốn đối nghịch với anh. Anh Nguyên ơi, anh không thấy cách anh xử lý có gì không ổn sao?” “Tôi là anh trai cô ấy, làm mọi chuyện đương nhiên là vì cô ấy, xử lý như vậy có gì không đúng không?” Khương Nguyên đương nhiên nói. Có lẽ là anh ấy thực sự không thấy có gì không ổn… Thẩm Thành Nhuế thở dài, bất đắc dĩ nói: “A Dĩnh không còn bé nữa, cô ấy có khả năng phán đoán của mình, anh làm việc phải tôn trọng cô ấy”. “Tôn trọng? Tôn trọng việc cô ấy non nớt, để người ta lừa à?” Mặt Thẩm Thành Nhuế thoáng xạm lại, còn Khương Dĩnh rốt cuộc không chịu đựng được nữa, “Non nớt gì, để người ta lừa à?Ca không cho phép em nói anh ấy như thế.
Em không được phép thì cũng là sự thật mà. Giọng Khương Nguyên kiên định, lại nhìn kỹ hai người thêm lần nữa, mới nhẹ giọng nói: Anh quyết định đều có lý do cả. A Dĩnh, từ nhỏ đếm nổi đến giờ bao giờ anh không che chở em?
Lại là che chở em, tốt với em, anh trai ơi, cái lý luận lớn lao của anh em không hiểu đâu, chỉ thấy áp lực, làm gì cũng không được tự do…
Thẩm Thành Nhuệ thấy cô nóng lên càng nói càng to, ngữ khí cũng rất tệ, vội nắm tay cô lắc đầu với cô. Sau đó, cô mới chính miệng nói chuyện với Khương Nguyên: Anh có lẽ có lý do, không nói hẳn là vì muốn bảo vệ A Dĩnh, không muốn cô ấy bị tổn thương, nhưng như vậy cô ấy rơi vào màn sương mù càng khó chịu hơn thôi. Anh là anh trai cô ấy, chắc chắn không muốn thấy cô ấy không vui, mà A Dĩnh cũng không còn nhỏ nữa, có thể chịu được bất kỳ lý do nào. Nếu quả thật có lý do gì khó nói ra, anh hãy nói rõ xem.
Đúng là cô thôi! Khương Nguyên giơ tay cau mày, tác dụng chậm của buổi tiệc xã giao dần lên, đau đầu quá, thấy em gái mình bướng vậy không chịu bỏ cuộc, đành bất lực nói: Hai người theo tôi lại đây.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây