Lúc đầu không muốn làm phiền người lớn tuổi nên định lặng lẽ về phòng tắm rửa thay đồ, nhưng Thẩm Thành Nhuệ và Thẩm Thành Kha vừa mới vào cổng dinh thự thì đã bị Thẩm Thành Ái đi dạo trong vườn nhìn thấy. Thấy bộ dạng tái nhợt, quần áo lộn xộn của anh trai mình, cô hoảng hốt và tức giận kéo họ lên lầu chính. Thấy dáng vẻ của đứa cháu cả như vậy, cụ ông vội đứng dậy, liên tục hỏi han. Thẩm Thành Kha hơi khó mở miệng. Sau khi thất tình, anh vẫn chưa kịp đứng dậy thì bị bạn nhậu lừa đến quán thuốc phiện, cuối cùng phải nhờ em gái ra mặt đánh nhau thay thì mới thoát khỏi hang ổ nguy hiểm đó, vì thế có thể đã làm gia đình đắc tội với nhà họ Lý…
Anh còn đang hưởng thụ sự quan tâm của ông nội thì quên mất trả lời. Phu nhân cả nghe tin vội vã vào nhà, lo lắng cho con trai, nhưng không thể xông lên giành giật với cụ ông, thoáng nhìn thấy Thẩm Thành Kha không có gì đáng ngại, liền chú ý đến Thẩm Thành Nhuệ cũng bị đánh. “Thành Kha là hiểu chuyện nhất, chắc chắn là Thành Nhuệ gây ra chuyện gì bên ngoài rồi mới để anh ta ra mặt. Thành Nhuệ, bao nhiêu lần nhà này đã nhắc nhở con rồi, đừng gây chuyện thị phi, sao con lại không nghe? Bây giờ còn liên lụy anh con bị đánh như thế này, đúng là nghiệt oan!” Bà vừa khóc vừa mắng, vẻ mặt cực kỳ khó chịu. Thẩm Thành Nhuệ đã quen với cách trách móc không rõ nguyên nhân của họ, thấy thế thì cười lạnh không nói, lười phản ứng. Không ngờ phu nhân cả còn hăng hái hơn, chỉ coi là cô cam chịu, ba phần trách móc lập tức biến thành mười phần oán hận: “Không phải bác muốn nói con, con gái thì nên điềm đạm nhu mì, nếu không sau này biết nói gì với nhà chồng? Bình thường ở nhà gây sự với các chị em trong nhà thì thôi, nhưng ở ngoài thì không thể như vậy. Thành Kha lại là người nhiệt tình, thấy con cãi nhau với người ta thì đương nhiên không thể đứng ngoài. Nhưng con phải hiểu rằng, anh ấy là người đọc sách, chỉ cầm bút viết chữ, thay con ra mặt thì làm sao có thể thoát khỏi việc bị đánh?”
Bà hờn dỗi than phiền rồi lại cầu xin cụ ông chủ trì công lý, “Thành Nhuệ hôm nay liên lụy Thành Kha. Nhưng biết đâu một ngày nào đó, con bé lại gây ra đại họa, liên lụy cả nhà thì sao? Đã thế, con bé cũng không thể như vậy mãi được, về sau còn phải đi lấy chồng.”
Lời nói này hàm ý sâu xa, ám chỉ cụ ông rằng tuy Thẩm Thành Nhuệ hiện giờ được cậu chủ Tư giúp đỡ, nhưng cô không thể mãi làm tình nhân của cậu chủ Tư, sẽ đến ngày bị vứt bỏ. Nhà họ không nên mãi vì cậu chủ Tư mà luôn thiên vị cô. Ban đầu, cụ ông chỉ lo lắng cho vết thương của Thẩm Thành Kha, sau đó nghe lời của chị dâu cả thì thấy cũng đúng bảy tám phần, nghe lời này càng thêm cau mặt, quát: “Thành Nhuệ, con không mau quỳ xuống!”
Thẩm Thành Nhuệ vốn đang đau khắp người, không muốn đôi co nhiều với thím cả, nhưng ông nội đã lên tiếng thì không thể không biện giải vài câu: “Ông nội, thím cả thấy cháu cùng anh hai mà không hỏi han gì đã trách mắng. Bà ấy không hỏi rõ phải trái, sao ông lại tin chứ? Ông không biết sao, thím cả xưa nay chưa bao giờ đối xử tốt với cháu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây