Lưu Lâm trong lòng không hề bận tâm, đối phương giả bộ ra dáng vẻ tủi thân thế này để làm gì chứ? Cô ấy còn đau lòng vết bầm trên người Thành Hoa bị Tú An bấu đấy, chứ không phải con gái cô bị thua thiệt đâu!
Nhưng cô ấy cũng không muốn làm kinh động đến ông lão kia, nên cô chẳng thành thật nói: “Chị cả, chị không cần phải làm to chuyện, chị em họ cãi nhau mà ra tay, xô đẩy rồi bị thương nhẹ một chút là không thể tránh khỏi. Nói nữa, chuyện thế này, chỉ cần xem ai thắng ai thua thôi, nếu thua thì tìm người lớn can thiệp, như thế không phải nhanh hơn sao? Cô Ba thấy bị Thành Hoa của nhà tôi bắt nạt nên đến khóc nức nở với chị, để chúng ta đi dạy dỗ nó. Nhưng cô ấy chọn tự ra tay giải quyết, nếu đánh không lại Thành Hoa, thì tổng không thể trách Thành Hoa không chịu ngoan ngoãn đứng yên cho đánh chứ?”
Cô ấy nói ra những lời rất hay, khiến Đại phu nhân và con gái bà ta không thể cãi lại. Thẩm Thành Nhuế cười tươi đứng bên cạnh, trong lòng rất khen ngợi cô ấy. Mắt Thẩm Thành Ái rưng rưng, khóc nức nở, oán ức nói: “Dù sao thì chân em cũng tàn rồi, mà Ngũ muội không hề hấn gì cả.”
Sức diễn cũng vừa, Thẩm Thành Hoa làm sao chịu thua, nghe vậy lập tức ôm chặt cánh tay bị Tú An bấu, kêu đau. Đại phu nhân liền chỉ vào bàn chân sưng đỏ của Thẩm Thành Ái và nói lời trách móc: “Cháu nhìn xem, đây là thương tích do xô đẩy bình thường sao? Nhìn kìa, ngón chân của cháu, máu ra rồi, thậm chí có thể bị gãy xương đấy.”
“Đại bá mẫu đừng quá để ý đến em gái tôi, Thành Hoa dẫm một cái, thì có thể khiến ngón chân của cô Ba bị dẫm gãy được sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây