Thẩm Thành Nhuế bước đi sau Đệ Tam Thái Thái và Thẩm Thành Ái, nghe họ ở phía trước lầm bầm muốn cô phải đẹp, hoàn toàn không thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy buồn cười. Vốn dĩ, nhị đường ca vì chuyện cầu hôn không thành mà buồn chán, bị lưu manh đánh, nàng trong lòng có phần không dễ chịu. Nhưng nàng vẫn không cảm thấy việc không giúp Thẩm Thành Kha đuổi theo Khương Dĩnh là sai, dù sao tình cảm không thể ép buộc, nàng cũng không muốn can thiệp vào quyết định của Khương Dĩnh. Nhưng hành động của phòng lớn thì quá đáng thật sự, nó khiến chút cảm giác có lỗi của nàng đối với Thẩm Thành Kha hầu như biến mất. Đến lúc cần dùng đến nàng thì nhấn mạnh đến tình chị em, ngày thường lại cố sức bắt nạt, cách làm ấy quả thực quá xấu xí. Đến phòng khách, quả nhiên, phòng ba đã tề tựu. Tam Lão Gia, Tam Thái Thái dẫn theo Thẩm Thành Hồng, Thẩm Thành Mậu dạt sang bên cạnh, vẻ mặt đứng ngoài cuộc. Thẩm Lễ và Lục Lâm đã bị lão gia tử mắng một trận, lúc này chỉ biết đứng đó, sắc mặt khó coi. Thái Thái lớn xông tới trước, lại kết tội Thẩm Thành Nhuế một hồi, lại bảo lão gia tử và lão thái thái xem má phải sưng vù của Thẩm Thành Ái. Cuối cùng, bà ấy cầm khăn tay khóc sướt mướt: “Phụ thân, mẫu thân, hãy ra mặt bênh vực Thành Kha và Thành Ái. Con bé Thành Nhuế này thật sự rất quá đáng, không giúp đỡ anh mình thì chẳng nói, còn hành hung bọn con nữa. Hôm nay nó còn đánh được cả bá mẫu như ta, ngày sau không chừng còn dám đánh cả người như các người nữa chứ…”
Bà ấy cố tình ngừng lại một chút, hàm ý nói rằng ngày sau Thẩm Thành Nhuế có thể sẽ đánh lão gia tử và lão thái thái. Cả hai lão đều không hẹn mà nhíu mày. Lão gia tử chắc chắn là vì không vừa ý Thẩm Thành Nhuế, còn lão thái thái thì nhìn về phía Thái Thái lớn, trong lòng biết bà ấy lại đang to nhỏ chuyện này. Lục Lâm lập tức nói tiếp: “Thành Nhuế vốn hiểu lẽ phải, nhất định là đại tẩu đã nói điều gì đó chọc giận nó, nếu không nó sẽ không ra tay đâu. Phụ thân, mẫu thân, các người không thể chỉ nghe lời của đại tẩu và Thành Ái mà kết tội Thành Nhuế được”.
Nói xong, bà ấy kéo kéo góc áo chồng. Thẩm Lễ lập tức bước lên một bước, cầu tình theo: “Đúng vậy, Thành Nhuế không phải đứa trẻ không biết lẽ phải”.
Nhưng lời chưa kịp nói hết, đại lão gia đã liếc mắt trừng sang, không vui nói: “Nhị đệ, ý của ngươi là đại tẩu của ngươi và Thành Ái không biết lẽ phải sao?”
Thẩm Lễ vội vàng xua tay: “Không có, không có. Đại ca hiểu nhầm ý của ta rồi”.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây