Nàng về sớm hơn giờ chuẩn bị bữa tối. Trương Tuyền Kiều đã về nhà họ Trương, nhất thời vắng vẻ chút. Thẩm Thành Nhuế không dám làm phiền Tư Khai xương đang làm việc, về phòng thay quần áo, rồi ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh ngoài kia. Nhìn mãi không thấy nhà họ Thẩm có hoa lâu như nơi này, lại nghĩ đến mấy việc phiền lòng trong nhà, tâm trạng xuống thấp, sầu não. Đến tận khi Tư Khai xương không biết từ lúc nào đã đứng ngoài cửa, nàng mới sực tỉnh, vẫn là anh ta lên tiếng trước. Tư Khai xương đương nhiên là tới hỏi tội: “Tại sao lại giả danh tôi?”
Thẩm Thành Nhuế giật mình, quay người nhìn ra cửa, đưa tay quệt nước mắt, tỏ vẻ nhập nhèm, sau đó lại tươi tỉnh trở lại, thái độ cũng rất tùy ý: “Anh đoán được sao? Thật ra chẳng có gì đâu, danh nghĩa của Tư đại thiếu có tác dụng lắm chứ, có thể dọa người.”
Tư Khai xương nhìn kỹ biểu hiện của nàng, không thấy điều gì khả nghi, như thể vừa rồi nhìn thấy cả một bầu trời thương cảm ở đáy mắt nàng chỉ là ảo giác của anh ta. Lại nghe nàng đáp như vậy, khó hiểu hỏi lại: “Dọa người nhà?”
Thẩm Thành Nhuế cũng không phủ nhận, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Lý do.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây