Tắm xong, Lộc Thanh được thay bộ quần áo khác. Dù trên áo quần là những mảnh vá to tướng, nhưng lại sạch sẽ thơm tho còn vương chút mùi xà phòng dịu nhẹ.
“Thanh Thanh, con ra phơi nắng một lát nhé, mẹ đi nấu cơm.”
“Vâng.”
Nhìn con gái ngoan ngoãn nghe lời, Lộc Giai Ninh không nhịn được mà hôn lên má Lộc Thanh hai cái.
Lộc Thanh đỏ bừng mặt, khẽ lùi đầu lại vì ngượng. Lâu lắm rồi cô chưa từng cảm nhận được một thứ gọi là tình thân. Cái cảm giác mềm mềm, ngọt ngọt trong lòng lúc này là gì vậy chứ? Vừa ngứa ngáy lại vừa vui vui…
Lộc Giai Ninh cười đầy cưng chiều rồi nhẹ giọng nói: “Thanh Thanh đáng yêu quá đi mất, mẹ sẽ nướng khoai lang cho con ăn nhé!”
Nhìn bóng mẹ khuất dần trong căn bếp, Lộc Thanh khẽ thở hắt ra một hơi thật dài. Cô ngả người ra ghế, ngước nhìn những cánh chim bay lượn trên trời, lòng vẫn còn ngổn ngang khó tả.
Cô… đã hoàn toàn trở thành một người khác rồi.
Dù cô tin vào huyền học, nhưng xuyên không kiểu này thật sự đã vượt quá sức tưởng tượng. Xem ra những điều kỳ bí trong vũ trụ này đâu phải phàm nhân như cô có thể thấu hiểu được…
Kiếp trước, Lộc Thanh là một sinh viên hơn hai mươi tuổi, học ngành huyền học và tu đạo. Không sai, cô là học viên của Học viện Đạo giáo Ngũ Đạo Sơn, đồng thời cũng là đệ tử chân truyền của Quán chủ đạo quán Ngũ Đạo.
Hôm đó, cô nhận được cuộc điện thoại của bố, nói trong nhà có chuyện gấp cần cô về ngay.
Vì lo cho bố, cô lập tức bắt chuyến tàu cao tốc chạy về nhà, ngồi liền mấy tiếng đồng hồ mới đến nơi. Nhưng vừa đặt chân vào khu tập thể cũ kỹ nhà mình, cô đã bị một hàng xe sang đỗ chình ình làm lóa cả mắt…
Vừa thấy cô trở về, hàng xóm láng giềng liền túa ra vây quanh kín cả ba tầng trong ngoài.
Sự nhiệt tình như sóng trào của mọi người khiến đầu óc Lộc Thanh quay cuồng, nhưng cô vẫn bắt được một điểm chính giữa muôn lời hỗn loạn ấy chính là cô và ba cô sắp phát tài rồi.
Cuối cùng cũng thoát được khỏi đám hàng xóm nhiệt tình quá mức, lúc đi ngang qua hàng xe sang đậu dài như triển lãm, trong đầu Lộc Thanh liên tục hiện lên đủ loại suy đoán. Chẳng lẽ cô là thiên kim thật sự của nhà hào môn? Ba mẹ ruột tới đón cô rồi? Vậy… cô có nên đi theo họ không? Nhưng cô lại không nỡ rời xa ba mình. Tuy hai cha con sống cuộc sống không dư dả gì, nhưng ba vẫn luôn yêu thương cô hết mực. Làm sao cô có thể bỏ lại ông một mình để hưởng thụ cuộc sống sung sướng kia chứ?
Đang miên man nghĩ ngợi, cô đã về đến trước cửa nhà.
Ba Lộc vừa thấy cô con gái cưng ngoan ngoãn trở về thì liền lập tức chạy ra đón với dáng vẻ hết sức nịnh nọt.
“Bảo bối, cuối cùng con cũng về rồi! Con mà không về nữa thì ba bị người ta dắt đi mất!”
Lộc Thanh ngơ ngác đầy dấu hỏi: Hả? Ba bị dắt đi? Cô liếc mắt nhìn mấy người đứng bên cạnh, rõ ràng là quản gia với vệ sĩ rồi hoang mang hỏi:
“Ba ơi, rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
“Bảo bối, để ba kể cho con nghe…”
Sau một hồi ba kể tỉ mỉ, Lộc Thanh cuối cùng cũng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện. Hóa ra, người thật sự là thiên kim à không, phải gọi là thiếu gia thật sự lại chính là ba cô. Cô còn đang rối rắm xem có nên vì cuộc sống phú quý mà thỏa hiệp hay không, ai ngờ kết cục lại là nên ôm chặt đùi ba mới là lựa chọn đúng đắn!
Ba cô là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lộc thị, năm đó vì yêu mà bỏ nhà ra đi cùng mẹ cô sống ẩn dật ở thành phố bé nhỏ này. Giờ lão gia nhà họ Lộc lâm bệnh nặng, nên mới sai người tìm về.
Đúng là một người đắc đạo, gà chó thăng thiên… ặc, không không, cô đâu phải gà chó gì chứ! Chỉ là đáng tiếc mẹ cô không còn sống để hưởng vinh hoa phú quý này.
Cứ thế, Lộc Thanh theo ba ngồi xe sang phô trương tiến về thành phố A. Cô ngỡ từ nay về sau con đường rực rỡ vinh quang sẽ chờ mình phía trước. Nhưng ai ngờ số cô lại xui xẻo đến thế, vừa đặt chân vào dinh thự xa hoa chưa được một ngày thì đã không hiểu sao bị đưa đến nơi quỷ quái này.
Nghĩ đến đây, tim cô lại nhói đau. Không biết ba sẽ buồn đến mức nào nữa, ông thương cô như sinh mệnh vậy mà cô lại đột ngột “tèo” thế này, liệu ông có chịu nổi không?
Còn mấy căn biệt thự to đùng, mấy chiếc siêu xe đắt tiền, cả đống tiền tiêu không xuể nữa chứ… hu hu hu, cô còn chưa kịp hưởng cái gì hết mà!
“Thanh Thanh, sao con lại khóc rồi?”
Giọng lo lắng của Lộc Giai Ninh vang lên. Lộc Thanh giật mình hoàn hồn, theo phản xạ đưa tay lên lau mặt, cô chẳng biết từ khi nào nước mắt đã rơi ướt đẫm cả khuôn mặt.