Lộc Thanh đứng trước cánh cổng gỗ mục, ánh mắt phức tạp nhìn vào căn nhà tồi tàn trước mặt rồi khẽ thở dài. Từ giờ… đây sẽ là nhà của cô sao? Vừa nghĩ đến việc trước khi chết, cô còn đang sống trong một biệt thự rộng lớn thì trong lòng không khỏi xót xa như bị xé từng mảnh.
Còn đang ngẩn ngơ thì bỗng nghe thấy một giọng nói dịu dàng mà đầy lo lắng vang lên:
“Thanh Thanh! Con bị thương rồi à?”
Nghe thấy giọng Lộc Giai Ninh, cô quay đầu lại nhìn người phụ nữ gầy gò đang vội vàng chạy tới, trong lòng bỗng có chút lạ lẫm. Giọng điệu dịu dàng thế này thật sự khiến cô chưa quen chút nào. Nhưng vì nguyên chủ có mối quan hệ rất thân thiết với mẹ mình, để tránh bị nghi ngờ, Lộc Thanh chỉ còn cách cố nặn ra một nụ cười ngượng ngập.
“Lại đánh nhau với đám trẻ trong làng à?”
Toàn bộ tâm trí của Lộc Giai Ninh giờ đây đều dồn vào vết thương sau đầu con gái. Lộc Giai Ninh cúi xuống kiểm tra, thấy vết thương đã kết vảy thì thở phào nhẹ nhõm. Mấy chuyện thế này với người mẹ mà nói cũng chẳng có gì lạ nữa, con gái có quá nhiều chuyện “kỳ quái”, đến mức từ hoảng sợ lúc đầu thì giờ Lộc Giai Ninh đã quen đến mức bình thản. Chỉ là không ngờ rằng… lần này, con gái mình thật sự đã không còn.
Mẹ Lục nắm tay Lộc Thanh kéo vào sân: “Ngoan, ngồi yên ở đây để mẹ đi đun nước tắm cho con.”
Vừa nói, bà vừa lấy từ túi áo ra một viên kẹo nhỏ màu đỏ, nhẹ nhàng đặt vào tay Lộc Thanh.
Lộc Thanh nhìn viên kẹo bé xíu trong tay mà có chút ngẩn ngơ. Có vẻ như… Lộc Giai Ninh đã dồn hết những gì tốt đẹp nhất dành cho con gái. Chỉ tiếc là cô con gái mà bà yêu thương hết mực… giờ đây đã không còn. Nghĩ đến đây, lòng cô bỗng trở nên rối ren.
Cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang bận rộn lo lắng cho mình kia rồi nhẹ nhàng thầm nhủ:
“Tiểu Thanh Thanh, mong kiếp sau em được đầu thai vào một gia đình tốt hơn, không phải chịu khổ như thế này nữa. Chị sẽ thay em chăm sóc mẹ.”
Lộc Giai Ninh đun xong nước nóng liền kéo cô vào bếp, bắt đầu cởi đồ cô ra rồi đặt vào chậu tắm.
Trong trí nhớ của bé gái, chuyện này vốn là thường ngày, thậm chí còn rất thích kiểu thân mật như vậy. Nhưng Lộc Thanh thì khác, dù gì cô cũng là một người lớn hơn ba mươi tuổi, việc bị người khác cởi đồ rồi tắm cho như thế… không khỏi khiến cô có phần lúng túng.
“Ui cha… con gái của mẹ biết ngại rồi cơ à?” Lộc Giai Ninh hiếm khi thấy Lộc Thanh lộ vẻ đáng yêu như vậy, cho nên liền bật cười vui vẻ.
“Con… con tự tắm được mà.” Cuối cùng Lộc Thanh cũng lên tiếng, đây là câu nói đầu tiên từ khi cô gặp lại người mẹ này.
“Ha ha… con còn nhỏ mà, đợi khi nào lớn rồi thì mẹ để con tự tắm, chịu không?”
Lộc Giai Ninh vừa kiên nhẫn dỗ dành Lộc Thanh, tay vừa nhanh nhẹn thoa xà phòng lên người con gái, đánh thành từng lớp bọt trắng.
Thấy mình có phản kháng cũng vô ích, Lộc Thanh đành im bặt cam chịu số phận. Dù trong lòng vừa ngượng vừa tức, nhưng mà… cô cũng chỉ là một em bé, còn biết làm gì hơn? Không phản kháng được thì cứ… tận hưởng thôi.
Động tác của Lộc Giai Ninh tuy nhanh, nhưng tay lại vô cùng dịu dàng. Chẳng mấy chốc Lộc Thanh đã bắt đầu thấy dễ chịu, thậm chí không kìm được mà khẽ ư ử vài tiếng. Điều đó khiến ánh mắt của Lộc Giai Ninh càng thêm rạng rỡ.