Thiếu Nữ Huyền Học Xuyên 70, Giỏi Nhất Bói Toán Bắt Qủy

Chương 3:

Chương Trước Chương Tiếp

Ban đầu chẳng ai nghi ngờ gì cô bé. Cho đến khi một gã đàn ông định ra tay với mẹ cô thì bị cô bé nguyền rủa và rồi lời nguyền ấy ứng nghiệm. Khi về nhà, hắn thấy nhà cửa trống trơn khiến hắn phát điên mà chạy khắp làng tìm người hỏi tội.

Lại thêm vài vụ tương tự nữa xảy ra, dân làng bắt đầu tin rằng cô bé thực sự có năng lực đặc biệt. Từ đó, chẳng ai dám trêu chọc hai mẹ con nữa, tránh được là tránh.

Dù sao thì thời buổi này vốn đã đói khổ, vật tư thiếu thốn, lỡ như mất sạch thì sống sao nổi? Chính vì sự e dè và né tránh ấy, tính cách cô bé càng ngày càng méo mó, càng ngày càng ngang ngược và danh xưng “quái vật” cũng vì vậy mà ra đời.

Hai mẹ con cô bé từ lâu đã trở thành đối tượng mà dân làng chỉ mong tránh càng xa càng tốt. Nhưng ngược lại, điều đó cũng có một lợi ích giúp họ tránh được không ít tai họa, cứ thế mà sống yên ổn đến tận bây giờ. Tuy rằng cuộc sống khá vất vả, nhưng ít nhất không còn phải chịu đựng những màn hành hạ, nhục nhã như trước.

Lộc Thanh thu lại dòng suy nghĩ, cô cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ bé của mình.

Cô bé này chẳng hiểu gì về mấy thứ đó, nhưng Lộc Thanh lại nảy ra một giả thuyết chính là không gian. Bởi vì thứ có thể cất giữ và lấy ra đồ vật một cách kỳ diệu, ngoài không gian thì cô thật sự không nghĩ ra cái gì khác.

Nghĩ đến việc mình lại may mắn gặp được một “kỳ ngộ” như vậy, trong lòng cô không khỏi dấy lên một cảm giác phấn khích kỳ lạ.

Tự nhiên mà chết, rồi lại xuyên vào thân xác của một cô nhóc, chuyện này đã đủ kinh ngạc rồi. Vậy mà thân thể này còn đi kèm combo “kho không gian” cộng “sức mạnh siêu phàm”? Đây chẳng phải là hack game sao? Cô nên thấy may mắn... hay càng may mắn hơn nữa đây?

Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc để xác minh giả thuyết đó. Điều cô cần làm ngay là xử lý vết thương sau đầu, nếu không e rằng chưa sống được bao lâu lại lần nữa… đi đời.

“Haizzz…” Lộc Thanh thở dài một hơi rồi chống tay đứng dậy. Cô cẩn thận đưa tay sờ ra sau đầu. Tuy vẫn còn dính dính, nhưng ít ra không còn đau dữ dội như lúc nãy nữa.

“Phục hồi nhanh thật.” Cô thầm nghĩ.

Có khi… cô nhóc này là con cưng của ông trời mất rồi. Sinh ra đã sở hữu năng lực mạnh mẽ đến vậy. Chỉ tiếc là chưa kịp hiểu gì đã bị hại chết. Tất cả những gì còn lại… đều rơi vào tay cô.

Lộc Thanh khẽ lắc đầu. Bao nhiêu chuyện ly kỳ chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng với cô lại chẳng quá lạ lẫm. Cuộc đời cô từng gặp nhiều chuyện còn khó tin hơn, thêm một chuyện nữa cũng đâu sao. Với những “buff” như này, cô càng nhiều càng tốt!

Chỉ là… nghĩ đến bản thân mình trước kia, không biết giờ ra sao rồi. Rrong lòng cô lại chùng xuống, buồn buồn không nói nên lời.

Cô tạm gác những suy nghĩ rối rắm kia lại, việc cần làm nhất lúc này là trở về nhà để lo cho cơ thể này trước đã.

Dựa theo ký ức của cô bé, cô men theo đường nhỏ trở về làng. Nhà của hai mẹ con nằm ngay rìa làng, cách hộ dân gần nhất cũng mấy chục mét.

Dù mẹ cô bé từng là trí thức về nông thôn lao động cải tạo, nhưng với thân phận ấy, chẳng ai trong làng muốn ở gần họ. Lúc đầu, hai mẹ con chỉ dựng tạm một ổ cỏ sống tạm bợ. Sau này, vì năng lực kỳ lạ của cô bé, trưởng thôn mới sắp xếp cho họ một căn nhà riêng dù xập xệ, tường đất vách nứt, nhưng so với cái ổ rơm ngày xưa thì đúng là một bước lên đời.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)