Thiếu Nữ Huyền Học Xuyên 70, Giỏi Nhất Bói Toán Bắt Qủy

Chương 2:

Chương Trước Chương Tiếp

Mở mắt ra, ánh mắt Lộc Thanh có chút phức tạp. Cô có vẻ đã xuyên không rồi... Không, không phải “có vẻ” nữa mà là chắc chắn cô đã xuyên không, nhập vào thân xác của một cô bé vừa mới chết.

Sau khi sắp xếp lại ký ức của bé gái, cô cũng thu được kha khá thông tin hữu ích. Đưa mắt nhìn quanh, hiện giờ cô đang nằm bên một dòng suối nhỏ trong rừng, phía xa xa là những ngọn núi cao sừng sững. Trong trí nhớ của bé gái này không hề có khái niệm gì rõ ràng về thế giới này mà chỉ biết rằng nơi cô sống là thôn Tiểu Liễu, đến tỉnh nào cũng chẳng rõ.

Dựa theo ký ức, bé gái hôm nay vốn ra ngoài hái rau dại, bắt cá. Nhưng không may lại gặp đám trẻ con trong làng, những kẻ thường xuyên bắt nạt cô. Bình thường, bé gái chẳng hề sợ bọn chúng, nhưng hôm nay bọn chúng nhân lúc cô không để ý đã dùng đá ném mạnh vào sau đầu cô. Dù cô có mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là thân thể phàm tục, kết cục là mất mạng. Linh hồn của Lộc Thanh mới thế chỗ nhập vào.

Ánh mắt Lộc Thanh trở nên lạnh lẽo. Dù bọn trẻ con ấy vô tình hay cố ý, thì bọn chúng chính là hung thủ đã hại chết một mạng người. Dù cô đã xuyên tới nhưng chuyện này cũng không thể xem như chưa từng xảy ra.

Bé gái này cũng tên là Lộc Thanh, năm nay năm tuổi. Mẹ cô bé là một nữ thanh niên trí thức trong làng tên là Lộc Giai Ninh. Còn cha là ai thì bản thân cô bé cũng không biết. Nhưng qua những ký ức lộn xộn, Lộc Thanh suy đoán mẹ cô hẳn là mang thai ngoài giá thú. Hai mẹ con sống rất vất vả, bị dân làng bắt nạt không ít.

Theo những mảnh ký ức rời rạc, Lộc Thanh đoán nơi này vẫn còn đang trong cái gọi là “thời đại đỏ”, bởi vì cô bé thường xuyên nhớ đến cảnh mẹ mình bị người ta bắt đứng giữa làng, bị ném rau thối, bị chọi đá. Tấm biển treo trên người mẹ cô với hai chữ “giày rách” thật sự chói mắt đến mức khiến người ta giận dữ thay.

Theo lý mà nói, mẹ cô bé chắc hẳn đã chẳng còn đường sống, ít nhất cũng phải sống dở chết dở. Ấy vậy mà vẫn có thể sống yên ổn cùng con gái vài năm trời trong làng? Tất cả đều là nhờ vào cái danh “quái vật” của cô bé này.

Từ khi biết nhớ, Lộc Thanh bé con đã thường xuyên bị lôi đi “họp” cùng mẹ. Lúc đầu cô còn run rẩy trốn trong lòng mẹ, bị ánh mắt chán ghét của dân làng dọa cho khóc nức nở. Nhưng lâu dần, cô trở nên tê dại. Có lần bị đánh đến mức gần như ngất xỉu, cô lại như con sói con nổi điên, vớ lấy cục đá to cạnh mình ném thẳng vào đám đông.

Dân làng bị dọa cho hoảng hồn, một bé con mới hơn hai tuổi lại có thể ôm được cục đá lớn như vậy, chẳng khác gì yêu quái cả! Có lẽ bản tính cô bé vốn đã mạnh mẽ, khi phát hiện ra bọn họ sợ đá, cô liền xem đó là vũ khí để bảo vệ mẹ và bản thân, cứ thế nhe răng trợn mắt dọa người, “Tôi đập chết các người! Tôi nguyền rủa các người!”

Dù dân làng có bị vẻ mặt dữ tợn đó dọa cho giật mình, nhưng cũng không thực sự xem một đứa bé lực lưỡng là mối đe dọa. Dù sao thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ hai tuổi.

Nhưng rồi chuyện khiến họ thực sự sợ hãi đã xảy ra, có lần cô bé đột nhiên “biến ra” một hòn đá và ném vào họ. Sau đó, bất kỳ ai từng bắt nạt hai mẹ con đều lần lượt gặp chuyện kỳ lạ: trong nhà bỗng nhiên mất đồ, không một dấu vết.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)