Thiếu Nữ Huyền Học Xuyên 70, Giỏi Nhất Bói Toán Bắt Qủy

Chương 1:

Hết Chương Chương Tiếp

Tại một ngôi làng nhỏ hẻo lánh ở tỉnh Vân, ánh nắng gay gắt đang thiêu đốt mặt đất.

Cây cối trong làng đều rũ xuống, trông héo úa và mất sức sống. Nhưng bên dòng suối nhỏ dưới chân núi lại đầy tiếng ríu rít bàn tán của lũ trẻ con.

“Sao nó không động đậy nữa vậy?”

“Chẳng lẽ chết rồi?”

“Chết thì chết chứ sao. Dù gì cũng chỉ là con hoang quái vật, sợ gì?”

“Hay là Nhị Nữu mày qua xem thử đi?”

“Sao mày không qua?”

“Im đi! Chết thì chết rồi. Chuyện này đứa nào dám nói ra ngoài, đừng trách tao không khách sáo.”

Giữa đám trẻ đang ồn ào hỗn loạn, cô bé nằm cách đó không xa khẽ cau mày.

Trong cơn mơ màng, Lộc Thanh cảm thấy phía sau đầu đau nhói từng cơn, lại còn ẩm ướt, dính dính rất khó chịu. Cả người như đang nằm trong nước khiến cô bực bội không thôi. Gì vậy? Nằm trong nước?

Lộc Thanh giật mình mở bừng mắt. Đập vào mắt là bầu trời xanh trong vắt cùng những cụm mây trắng như kẹo bông. Bên tai vang lên tiếng suối chảy róc rách. Cô cựa mình một chút, không khỏi cau mày lần nữa. Dưới thân toàn là sỏi lớn sỏi nhỏ, chẳng trách làm cô đau ê ẩm cả người.

“Xì… đau chết chị rồi! Đây là đâu vậy? Cảnh thật ghê... chẳng lẽ mình đang nằm mơ?”

Cô cố gắng gượng dậy ngồi dậy, đầu óc càng thêm mơ màng rối rắm. Tại sao cô lại ở đây? Còn chưa kịp quan sát kỹ xung quanh thì bên tai đã vang lên tiếng la hét đầy hoảng sợ của một đám trẻ con:

“Chạy mau! Con quái vật sống lại rồi! Nó đúng là quái vật! Chạy nhanh lên!”

Quái vật?

Lộc Thanh quay cổ lại nhìn về phía sau, dù cổ cứng đờ như sắp gãy. Trước mắt là một đám trẻ con mặc quần áo xám xịt vá chằng vá đụp, đang hoảng loạn bỏ chạy về phía xa. Trong ánh mắt chúng nhìn cô, ngoài sợ hãi còn xen lẫn cả ghê tởm.

“Á! Con quái vật nhìn qua đây kìa! Chạy mau!”

“Con quái vật chết tiệt, còn dám nhìn, tao móc mắt mày ra bây giờ!”

Lộc Thanh ngây người nhìn thằng bé kia, rõ ràng là đang sợ hãi nhưng lại trừng mắt hung dữ như thể muốn giết cô. Đầu óc cô càng thêm rối bời. Không lẽ... con “quái vật” mà tụi nó nói chính là cô?

Ai đó có thể nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra không?

Nhưng cơn đau nhói sau đầu khiến cô chẳng nghĩ được gì nhiều vào lúc này.

Cô đưa tay sờ ra sau đầu, chỗ đó vừa dính dấp vừa ươn ướt chắc là máu chảy không ít.

Thế nhưng thứ khiến cô giật mình không phải là máu mà là... bàn tay này.

Nhỏ xíu.

Là tay của cô?

Cô lật đi lật lại bàn tay trước mắt, thử duỗi ra nắm lại mấy lần. Không sai, cô hoàn toàn điều khiển được. Vậy... chẳng lẽ...

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Lộc Thanh bỗng mở to mắt không dám tin mà vội vàng cúi xuống kiểm tra cơ thể mình.

Bàn tay nhỏ, bàn chân nhỏ, cơ thể nhỏ, gương mặt nhỏ xíu với biểu cảm hoang mang tột độ...

Cô nhéo mạnh lên đùi mình một cái.

“Xí, đau thật…”

Thật sự là sự thật rồi.

Cô, Lộc Thanh đã biến thành một đứa trẻ quái vật?

Tại sao cô lại nhập vào đứa nhỏ này? Mà đứa nhỏ này rốt cuộc là ai?

Hai chữ “xuyên không” cứ thế lặp đi lặp lại trong đầu cô không ngừng.

Trong khi Lộc Thanh đang liên tục chất vấn chính mình thì một cơn đau nhức dữ dội bất chợt ập đến từ phía sau đầu. Cùng lúc đó, từng mảnh ký ức của một bé gái bắt đầu lần lượt hiện lên trong đầu cô như một thước phim tua nhanh.

Chỉ là bé gái ấy còn quá nhỏ, nên ký ức khá hỗn loạn, nhiều cảnh thậm chí cứ lặp đi lặp lại. Vậy mà quãng đời vỏn vẹn năm năm ấy lại bị Lộc Thanh “tiêu hóa” chỉ trong chưa đến năm phút.

Hết Chương Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)