“Vậy mục tiêu tiếp theo mà những virus này chuẩn bị lây nhiễm là ai? Không phải là nhân loại chứ? Biến thành tang thi?” Cố Dực nói.
“Nhân loại tuy rằng cơ thể yếu ớt, nhưng có suy nghĩ, quần cư, hiểu được chế tạo vũ khí, cản lạnh giữ ấm, còn có tình cảm, đúng là đối tượng không tồi lây nhiễm... Nhưng thành thật mà nói, chỉ cần là sinh vật carbon mặc dù bị lây nhiễm phần thắng cũng không lớn, Zombie ở trước mặt vũ khí nóng không đủ gây sợ hãi, thương tổn xa xa không lớn bằng thiên tai đối với nhân loại.”
Tống Đại cúi đầu nhìn thời gian, rạng sáng ba giờ: “Tiếp tục lên đường đi, hy vọng có thể vào hừng đông chạy tới căn cứ.”
*Tháp Minh Châu, Trọng Khấu đứng ở nơi Tống Đại đã từng đứng, nhắm mắt lại cảm thụ gió nhẹ lẳng lặng phất qua hai gò má.
Bạch Diêu đứng sau lưng cô ấy, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Tôi biết trước đây cô không phải như vậy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây