“Cô tại sao muốn giết người? Tại sao muốn giết bọn họ?” Bạch Diêu chống vách tường đứng lên, chất vấn.
Trọng Khấu nghiêng mắt nhìn cậu ấy, gương mặt trong veo sắc bén: “Muốn giết thì giết, không cần lý do.”
“Không.” Bạch Diêu lắc đầu, anh quỳ bên cạnh Trọng Khấu, kéo áo cô, ánh mắt đau khổ: “Trước kia cô không phải người như vậy.
“Đó là cậu không hiểu tôi.” Trọng Khấu thản nhiên nói.
“Cô có tự lành dị năng, là cô giết Phạm Thụy Dương đúng hay không? Dị năng của cô không phải cuồng bạo, không phải đau đớn không cảm giác, là cướp đoạt đúng không?!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây