Không biết là ai đụng phải bàn trà, bình hoa thủy tinh ngã xuống, hồng sơn trà rơi trên nước đọng, cánh hoa diễm lệ mềm mại thủy quang điểm điểm.
Tống Đại đứng dậy muốn nâng bình hoa lên, bị một đôi cánh tay quấn quanh cổ: “Mặc kệ nó, Tiểu Đại...”
Sở Cảnh Hòa giống như hóa thân thành dây leo quấn lấy thân thể cô, giọng nói khát cầu: “... Lại đến.”
*Bên ngoài phòng, Cố Dực ghé vào bàn ăn gần cửa sổ, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt, giọng nói khó hiểu: “Hai người bọn họ sao lại vào lâu như vậy?”
Cố Dực đập bàn đứng lên: “Tôi đi xem.”Dứt lời, một miếng vải không sai lệch ném xuống trước mặt anh ta.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây