“Thật tốt, tận thế còn có thể nghe được nhạc sĩ diễn tấu.” Tống Đại chậm rãi mở mắt, giọng nói khàn khàn.
“Tiểu Đại, em tỉnh rồi!” Sở Cảnh Hòa ghé vào đầu giường cô một đêm không ngủ, trong ánh mắt hiện đầy tơ máu.
Tống Đại đưa tay vỗ nhẹ hốc mắt anh: “Sở Cảnh Hòa, em không sao.”
“Đêm qua em -” Tống Đại ngồi dậy, lôi kéo anh ngồi ở trên giường, cọ cọ hai má hơi lạnh của anh:
“Em cũng sợ hãi, nhưng hiện tại đã không có việc gì, em cảm giác thân thể đã khôi phục.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây