Phạm Mã nhìn Trọng Khấu ngoan ngoãn đi về phía gã ta, khuôn mặt sạch sẽ nhẵn nhụi như nước trong, tự mang theo chút mập mạp của trẻ nhỏ, nhất thời tâm ngứa khó nhịn, cô gái nhỏ mới mười tám tuổi, hơn nữa còn không cảm giác được đau đớn, thật tốt biết bao.
Khi chỉ còn cách gã ta một bước, Phạm Mã nói: “Đưa tay cô ra, ôi không thích trẻ con giấu đồ.”
Trọng Khấu ngoan ngoãn đưa tay ra, chủ động cởi áo khoác rộng thùng thình, bên trong là một chiếc áo len trắng.
Phạm Mã liếm liếm môi: “Thật nghe lời, tôi thích ngoan.”
Đôi mắt hạnh màu hổ phách của Trọng Khấu hơi cong lên, vươn tay về phía gã ta.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây