Những lời này khiến bầu không khí cửu biệt trùng phùng trở nên đông cứng lại.
Tiểu Ngô nhìn Chử Trần Âm, Chử Trần Âm nhìn Phó Yến Đình, Phó Yến Đình nhìn phía trước nghiêm trang nói bậy: “Sau khi ta và tẩu tẩu của muội bị cuốn vào cán lún thì không may bị lưu lạc tới một ngôi làng rất kỳ quái, cho nên ta phải giả dạng mặc y phục và phục sức giống như của bọn họ.
Phó Giang Hoằng cái hiểu cái không, mà nàng ấy cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều những chuyện đó. Đối với nàng ấy mà nói chỉ cần đại ca và tẩu tẩu đã trở lại là được còn những thứ khác đều không quan trọng.
“Đại ca, mọi người phải chịu khổ rồi, chúng ta mau trở về thôi.
Chử Trần Âm hỏi: “Trở về Lâm An sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây