Phó Giang Hoằng đang ăn thịt nướng, đôi má phồng tròn lên vì thịt nướng đầy ắp trong miệng, nói: “Tẩu tẩu, đôi găng tay được làm từ sợi chỉ bạc này là bảo bối của đại ca ta đó, ngày thường bọn ta đều không được phép chạm vào nó.
Chử Trần Âm vừa nghe xong, nàng khẽ ngẩng đầu lên nhìn Phó Yến Đình. Cái tên gia hỏa này, ngày thường hắn không cho bất kỳ người nào khác chạm vào thứ này, thế mà lúc này lại lấy nó ra cho nàng nướng thịt. Trong lòng nàng cũng cảm thấy có hơi xúc động, dường như mùi hương của thịt nướng bay ra ngoài lại càng thơm hơn.
Phó tướng quân Tào và những người binh lính tập trung xung quanh, quây quần bên nhau cùng nướng thịt. Mọi người cười cười nói nói khi ăn món thịt nướng thơm ngon ngào ngạt, khiến cho bọn trinh sát ở cách đó không xa thèm thuồng.
Có một tên không thể chịu đựng được nữa, đưa tay đấm vào lồng ngực, nói một cách ân hận, tiếc nuối: “Ngươi nhìn xem kìa, tại sao chúng ta lại đi theo Hà Phó tướng quân cơ chứ? Chúng ta chỉ cần ở yên đây chờ đợi Hầu gia và Tướng quân trở về! Nếu như chúng ta ngoan ngoãn mà ở yên đây chờ đợi thì bây giờ chúng ta mới là người được ăn thịt cơ!
Món thịt nướng trong doanh trại quân đội càng ngày càng thơm ngon. Chử Trần Âm ăn liên tục hơn một chục xiên thịt nướng. Sau đó, Phó Yến Đình cũng nếm thử một xiên, hắn ngồi xổm ở một bên, lặng lẽ mà giúp đỡ Chử Trần Âm nướng thịt. Hắn học hỏi rất nhanh, từ việc quét gia vị đến việc khống chế sức lửa để nướng thịt đều có thể làm thành thạo tất cả mọi thứ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây