Ông lão lại đột nhiên quỳ xuống trước mặt cô: "Cô nương, nếu lần trước không gặp cô ở huyện Mặc Dương, tôi đã đi cùng con gái tôi từ lâu rồi.
Không thể giết chủ quán để báo thù cho con gái, cô và thiếu gia là cứu tinh của tôi. Tôi không có năng lực gì, chỉ có nghề mộc của tổ tiên truyền lại nhưng bây giờ thiên tai khắp nơi, tôi không thể kiếm sống bằng nghề này. Nếu cô nương không ngại thì xin hãy cho tôi ở lại đây. Bất luận là làm cái gì đó theo bản vẽ của cô, hay là giúp sửa chữa doanh trại quân đội, tôi đều sẵn lòng."
Chử Trần Âm đỡ lão đứng dậy, "Ta nói thật, Phó gia chúng ta hẳn là rất may mắn mới gặp được ông."
Ông lão nghe vậy giật mình nói: "Cô nương có đồng ý cho tôi ở lại không?"
Chử Trần Âm mỉm cười, nhìn về phía lều trại: "Trước đó ta phải báo cho tướng quân đã."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây