Sau khi uống một hớp, chân mày hắn nhíu lại thành cục, biểu cảm không có gì đặc biệt, chỉ là nhàn nhạt đậy nắp lại, chậm rãi đi tới thùng rác, mặt vô cảm ném vào.
Chử Trần Âm hết hồn, vội vàng nhặt lên từ thùng rác: “Ném làm gì, bây giờ uống được một chai như vậy còn khó hơn uống nước đó!
Phó Yến Đình nghi ngờ khoanh tay, nhìn chằm chằm vật trong tay nàng nghiêm túc nói: “Chử cô nương, không nghĩ tới nàng lại thích uống nước rửa chén, lần sau nếu nàng muốn uống ta kêu nương của Thanh Nhi chừa cho nàng một ít.
Sau khi Chử Trần Âm nghe xong, thiếu chút nữa phun cà phê trong miệng.
Nàng thừa nhận chai cà phê hương vị hơi lạ một chút, không có hương cà phê chỉ có vị đắng của cà phê thôi, nhưng không đến nổi giống rửa chén nước chứ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây