Cô nghe tiếng nói chuyện ríu rít bên ngoài, tiếng rèn sắt cũng dần dần chậm lại. Chỉ chốc lát sau, người đàn ông râu quai nón dẫn theo Tiểu Trí đi vào quầy bán hàng.
“Cô cần mua khá nhiều thứ đấy, có cần kiểm tra lại một chút không?”
Giọng nói trầm khàn rất hợp với hàm râu quai nón, nhưng trong giọng nói lại có vẻ khá phân vân.
Cũng khó trách Cố Minh nghĩ nhiều. Giá của những món hàng này cộng lại là hơn tám trăm đồng, mà cô gái đứng trước mặt có vẻ chỉ ngang tuổi đứa con gái mới lên đại học của ông ấy. Nếu như đây là đơn đặt hàng của một gia đình thì cũng nên để người lớn trong nhà đến mua, chứ không phải một cô bé như thế này.
“Không cần đâu, cứ lấy hết đi, tôi có mang theo tiền.” Tuệ Hòa nói thẳng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây