Nhớ lại dáng vẻ cả nhà ngã gục xuống đất không dậy nổi lúc rời đi, trong lòng Địch Hân cảm thấy thật sung sướng. Lúc trước cô ta nhìn trúng nhà họ Lý con trai đông đảo, hy vọng có thể kén một người về ở rể. Lúc trước mẹ chồng cũng đồng ý nhưng đợi sau khi cha mẹ cô ta bệnh nặng qua đời, mẹ chồng lại dẫn theo cả nhà già trẻ lớn bé vào ở trong nhà cô ta, từ đó cô ta phải sống một cuộc sống dựa dẫm vào người khác.
Mẹ chồng bề ngoài có vẻ công bằng nhưng thực ra đều là giả dối. Bà ta lấy nhà của Địch Hân làm cái mác mới khiến mấy đứa con trai sau đều cưới được vợ.
Vất vả lắm mới chia nhà nhưng chồng đã mất mà mẹ chồng lại giở trò cũ, cô ta thực sự chịu đựng đủ rồi. Cô ta sẽ không ngu ngốc ở lại chờ chết, cô ta muốn đến ngọn núi bên kia bắt đầu lại cuộc sống mới. Lúc này chính là mùa xuân, mọi thứ đều còn kịp.
Trên đường đi tới núi Hạ Lan, Địch Hân và Tuệ Hòa tình cờ gặp nhau ở một khu rừng trúc. Địch Hân hoảng sợ nhìn hai con hổ nằm bên cạnh Tuệ Hòa mà khó khăn nuốt nước bọt. Tiểu Hổ nắm chặt tay cô chậm rãi lùi về phía sau.
Chờ đến khi không nhìn thấy ánh lửa nữa mới dám chạy bán sống bán chết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây